Ngay lúc An Mộc đang sốt ruột, tay đột nhiên bị một người túm lấy, một thân hình đứng chắn trước mắt cô.
An Mộc lập tức có cảm giác hô hấp đều thông thuận.
Cái người Phí Đằng này, khí thế thật sự quá mạnh mẽ!
Lại nhìn người trước mặt mình, không ngờ lại là Dung Trạch. Anh nhàn nhã đứng ở chỗ đó, giống như không hề cảm nhận được sát ý của Phí Đằng một chút nào, “Phí tiên sinh, chuyện hôm nay, tôi nghĩ ông hẳn nên tìm hiểu rõ mọi chuyện rồi hãy tức giận. Cụ thể mọi chuyện ra sao, có người nguyện ý nói cho Phí tiên sinh không?”
Dung Trạch cũng là người mới đến, thật ra vẫn luôn nói chuyện phiếm với mấy người bạn tốt, lại không thích náo nhiệt, cho nên vẫn không hướng lên phía trước xem.
Tình huống bên trong tất nhiên xem không rõ ràng.
Cho nên anh ta mới hỏi người xung quanh, có người nguyện ý giải thích rõ ràng cho Phí Đằng không.
Rốt cuộc, nếu An Mộc mở miệng, cũng có lẽ sẽ có khả năng tẩy thoát hiềm nghie cho mình.
Người chung quanh xem náo nhiệt đông đảo, mọi người đều không rõ ràng mối quan hệ của những người trước mặt, cho nên nhất thời không có ai đứng ra nói.
Dung Trạch nhíu mày.
Phí Đằng lại nhìn chằm chằm An Mộc ở phía sau, “Hôm nay ai khi dễ con gái của tô, cũng đừng mong dễ dàng rời khỏi nơi đây!”
Một câu, nói năng đầy khí phách!
Vừa mở miệng đã cho thấy ông yêu thương cô con gái này đến đâu. An Mộc nghe, hảo cảm đối với Phí Đằng càng gia tăng mãnh liệt.
Nhưng lại chợt cảm thấy chua xót.
Nếu ba ba còn sống...
Cô cắn môi.
Đúng lúc này, Thượng Quan Vũ đến muộn một bước cũng tiến lên, ngăn trước mặt An Mộc, cười hì hì nhìn về phía Phí Đằng, “Phí tổng, đây đều là hiểu lầm, ông phải nghe vài lời đi đã!”
Nhìn trái nhìn phải, cảm thấy đàn ông nói loại chuyện này không tốt lắm. Đang lúc anh ta rối rắm, người phụ nữ lúc nãy nói Phí Đằng đặt Phí Thính Âm lên sô pha, đột nhiên đi ra mở miệng, “Để tôi nói đi”
An Mộc vừa rồi đã cảm thấy giọng nói này rất quen, nhưng không để ý, lúc này đây liếc mắt nhìn qua...
Người này sao lại quen mắt đến thế nhỉ?
“Tôi là phóng viên Y Lạc của Thục Viện, tôi cam đoan lời nói của tôi đều là tình huống chân thật, không trộn lẫn bất kỳ tình cảm cá nhân nào” Giọng nói của người phụ nữ chậm rãi, rất trấn định, “Chuyện chính là như vầy, đầu tiên ở trong bếp, tiểu thư Lưu Tử Kỳ...”
Giọng nói của Y Lạc trầm ổn, ngữ khí cũng rất ổn định, không nhanh không chậm, lại kể lại rất rõ ràng. Mọi người đều có thể nghe thấy lời cô không nghiêng không lệch, kể lại toàn bộ sự thật.
Phí Đằng, nghe, đích ý đối với An Mộc đã vơi đi một ít, nhưng vẫn không nói lời cảm ơn, chỉ là cau mày liếc nhìn Phí Phẩm Trúc một cái.
Phí Phẩm Trúc cắn môi, không nói gì.
Phí Đằng liền đặt tầm mắt lên người Lưu Tử Kỳ, mày rậm nhíu chặt, “Là cô oddoor oan Thính Âm đẩy ngã bánh kem? Vì sao cô lại muốn hãm hại con bé?”
Thật ra, cho dù là đứa bé nhà ai, cũng đều có thể nghịch ngợm mà đẩy ngã bánh kem.
Nhưng đứa bé của Phí gia, Phí Đằng nói không có chính là không có, đây là một loại thái độ cường thế tuyệt đối.
Lưu Tử Kỳ mãi cho đến hiện tại vẫn còn chưa hồi phục lại tinh thần.
Đứa bé đó không phải đứa bé của Đường Hạ sao? Sao lại thành Nhị công chúa Phí gia?
Lưu Tử Kỳ trừng lớn đôi mắt to tròn, trong mắt đầy kinh hoảng, lại một câu cũng không thể thốt nên lời.
Phí Phẩm Trúc lại ở thời điểm này mở miệng, “Cô có phải muốn nhắm vào Đường Hạ không? Tôi nghe ý tứ của Đường Hạ, hẳn là cô ở trong nhà vệ sinh thấy em gái của tôi và Đường Hạ chơi đùa với nhau, cho nên cô mới đẩy em gái tôi, để hắt nước bẩn lên người Đường Hạ!”
Lời nói của Phí Phẩm Trúc nói ra mục đích chân thật của Lưu Tử Kỳ, đồng thời lại làm cho Phí Đằng hiểu rõ lần nữa.
Thính Âm của ông biến thành như vậy, là bởi vì An Mộc!
Tầm mắt của Phí Đằng, lại lần nữa nặng nề đặt lên người An Mộc.