Vậy nên, thân là nghệ sĩ, trong công việc công tư phải phân minh, đều phải báo cáo cho người đại diện biết.
Nhưng cô lại che giấu thân thế đại danh như vậy.
An Mộc cũng cảm thấy đau đầu, cô lấy tay ôm lấy đầu, thực sự cảm thấy ngày hôm nay rất mệt mỏi.
Ngôn Phi Thần thấy mặt cô tái nhợt, dù đang trong bộ dạng nghiêm trọng cũng phải mềm lòng.
Lửa giận vừa rồi phải vơi đi đến một nửa, anh ta ngồi trên ghế, chỉ vào chiếc ghế nhựa phía đối diện, “Có điều gì cần nói hôm nay sẽ nhẹ nhàng giải quyết! tôi không hi vọng cô gạt tôi bất cứ điều gì! Bao gồm cả những việc nhỏ nhặt mà cô vẫn luôn băn khoăn! Nếu cô không định nói, được thôi, ngay lập tức hãy đi ra khỏi cửa, chúng ta tạm biệt nhau!”
Đây chính là cơ hội cho mình một lời giải thích, An Mộc tức khắc hưng phấn, ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh nhìn về phía Ngôn Phi Thần, “Ngôn tiền bối Hạ Tâm Băng thật sự không hợp nhau.”
Ngôn Phi Thần không nói, chỉ chờ cô mở miệng.
“Anh cũng biết, thời điểm tôi ở thành phố C, thực sự không tốt, khi đó….” An Mộc cũng không định nói mình đã đáng thương như thế nào, nhưng mấy câu nói bên dưới, thái độ của Ngôn Phi Thần ngày càng giảm sút.
Cuối cùng, An Mộc lên tiếng:”Tôi không nói cho anh chuyện này, là bởi vì tôi chưa bao giờ coi bà ấy là mẹ. Ngôn tiền bối, có một người mẹ như vậy, tôi cảm thấy thật mất mặt.”
An Mộc nói xong, Ngôn Phi Thần liền trầm mặc rất lâu.
Anh ta nhìn chằm chằm vào ánh mắt An Mộc, cái nhìn phức tạp làm An Mộc coi đó như một sự đề phòng, Ngôn tiền bối sẽ không thật sự không cần mình phải không?
Ước chừng qua hai phút đồng hồ, lúc này Ngôn Phi Thần mới mở miệng:”Đây là lần cuối cùng nhé!”
An Mộc tức khắc nhẹ nhàng thở ra, cô gật đầu lia lịa, khuôn mặt nhỏ đang căng chặt rốt cuộc cũng cười tươi.
Nói xong việc tư, Ngôn Phi Thần lấy luôn tinh thần cho công việc, “Vậy, cô nghĩ sao về việc công bố quan hệ của hai người?”
An Mộc cười khổ sở:”Thì cứ công bố như thế thôi, nói tin tức đó vào cuộc họp báo.”
Ngôn Phi Thần trầm tư một chút, “Trước tiên tôi phải liên hệ một chút với Lưu Giai Mẫn tiền bối.”
Nói đến đây ngữ khí đột nhiên khựng lại, “Cô ấy có biết quan hệ giữa cô và Hạ Tâm Băng không?”
Lưu Giai Mẫn là người đại diện của Hạ Tâm Băng, nhiều năm như vậy vẫn luôn đi theo bà ấy, không màng đến việc Hạ Tâm Băng không tiếp tục diễn xuất, cũng mời người đại diện duy trì cho tiếng tăm của bà trong giới điện ảnh.
An Mộc gật đầu:”Cô ấy biết tôi.”
Ngôn Phi Thần liếc mắt nhìn An Mộc một cái, liền nhấc di động lên, gọi cho Lưu Giai Mẫn.
Đây là những quyền thế cá nhân của Ngôn Phi Thần, anh rất có tiếng tăm trong giới giải trí, sô điện thoại của Hạ Tâm Băng đương nhiên là có.
Điện thoại nhanh chóng có người tiếp nghe, Ngôn Phi Thần giải thích một chút về tình thế, Lưu Giai Mẫn tức khắc tỏ vẻ bằng lòng phối hợp.
Chuyện An Mộc là con gái Hạ Tâm Băng căn bản không thể nghi ngờ, bọn họ sao có thể không phối hợp chứ? Không phối hợp, đến khi tin tức được lan truyền, người mất mặt cũng chính là Hạ Tâm Băng.
Thời điểm Lưu Giai Mẫn gọi điện thoại, vừa lúc ở Phí gia.
Hạ Tâm Băng ngồi trên sopha, nghe cô nói chuyện, lại một phen giành lấy di động, trực tiếp nghe máy, giọng nói lạnh như băng:”Thật sự xin lỗi, tôi sẽ không thừa nhận cô ấy là con gái mình!”