Ngày thường bởi vì thân thể Thính Âm không tốt, cho nên bọn họ nhiều khi có sơ sẩy đối với Phí Phẩm Trúc, nhưng may mắn là đứa con gái này thực hiểu chuyện, nhưng con bé hiểu chuyện như vậy, mình làm sao nhẫn tâm dùng thận của nó?
Người đều là ích kỷ, Phí Phẩm Trúc là con gái ruột của ông, nhưng An Mộc lại……
Cùng lắm thì xong việc, bồi thường cho cô ta nhiều một chút, mình ở kinh dao hình như còn có hai căn chung cư……
Trong lúc chờ đợi kết quả, An Mộc định đi ra ngoài.
“An Mộc.”
Hạ Tâm Băng đột nhiên gọi cô lại.
An Mộc sửng sốt, quay đầu lại, liền nhìn thấy Hạ Tâm Băng kiêu căng đi tới, biểu tình có chút ngưng trọng, nhìn An Mộc, cuối cùng mở miệng:
“Sau khi con quyên thận này, ta sẽ tha thứ tất cả mọi thứ trước kia.”
An Mộc nhướng mày.
Tha thứ mọi thứ trước kia?
Nói làm như là cô nợ bà ấy rất nhiều vậy!
Nhưng từ đầu tới cuối, cái người phụ bạc cô, là bà, Hạ Tâm Băng!
An Mộc bỗng nhiên cười lạnh, mở miệng nói:
“Nếu hôm nay, thay đổi lại, người bị suy thận là tôi, bà sẽ nguyện ý quyên thận sao?”
Hạ Tâm Băng mở miệng theo bản năng:
“Thận của ta thật sự có vấn đề, nếu không con nghĩ bao nhiêu năm như vậy tại sao ta lại không quyên thận cho Thính Âm?”
“Tôi là nói nếu như.”
Hạ Tâm Băng sửng sốt, suy nghĩ nửa ngày, cũng không có trả lời.
An Mộc bỗng nhiên cười:
“Nếu bà muốn quyên, tôi cũng sẽ không cần.”
Hạ Tâm Băng ngẩng đầu lên, nhìn cô.
An Mộc mấp máy môi, nói ra, lại làm Hạ Tâm Băng tức đến choáng váng đầu:
“Bởi vì tôi chê thận của bà.”
Lời này rơi xuống, An Mộc nhìn sắc mặt của bà xanh mét, còn có bước chân lão đảo, lần đầu tiên cảm thấy, thực sảng khoái!
Cô chưa từng nghĩ tới việc trả thù bà ta, sở dĩ muốn ở giới nghệ sĩ giỏi hơn bà ta, cũng là muốn nói cho bà ta biết năm đó vứt bỏ cô và ba, là sai lầm.
Nhưng không nghĩ tới cô không đi trêu chọc bọn họ, bọn họ lại tới trêu chọc cô.
Từ nay về sau, An Mộc cô sẽ không coi bọn họ trở thành người thân.
Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta tất gấp mười lần dâng trả!
Thẳng đến khi rời đi, đi đến chỗ quẹo, lúc này An Mộc mới không nhịn được cười ra!
Người mẹ như vậy, không có cũng không sao!
Còn rất nhiều người thương yêu An Mộc cô.
Nghĩ đến đây, cầm lấy di động, liền nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Phong Kiêu, sau khi gọi lại, An Mộc liền mềm như bông mở miệng:
“Chuyện lần này, vẫn là muốn nhờ anh hỗ trợ rồi.”
Phong Kiêu cười:
“Có thể phục vụ cho người đẹp, là vinh hạnh của anh.”
An Mộc nhấp môi, cười thực dịu dàng, lại có chút lo lắng như cũ:
“Có được không? Đây là bệnh viện mà Phí gia thường xuyên lui tới.”
Cuối cùng đều là song hùng giới giải trí, Phong Kiêu có thể so với gã cáo già họ Phí kia sao?
Phong Kiêu nghe nói như thế, tức khắc cười:
“Em biết cái bệnh viện này là xí nghiệp nhà ai sao?”
An Mộc lắc đầu:
“Không biết.”
Phong Kiêu bật cười:
“Ồ, em cũng không cần biết, ngoan ngoãn chờ kết quả rồi về nhà ăn cơm.”
An Mộc tức khắc cười:
“Được.”
Treo điện thoại, liền đi đến phòng của phóng viên, Hạ Tâm Băng và Phí Phẩm Trúc đã tới rồi.
“Nếu thận của em nhất thích hợp, em nhất định sẽ không chút do dự quyên cho em gái, con bé mới bảy tuổi, nhỏ như vậy, em không muốn em ấy chết.”
Nghe thấy lời của Phí Phẩm Trúc, An Mộc càng thêm cảm thấy buồn cười, đây là muốn diễn cho mình xem đây mà, sợ khi biết được kết quả cô sẽ hối hận sao?!
Một đám người ở phòng họp, cũng không biết đợi bao lâu, rốt cuộc nghe được tiếng bước chân bên ngoài.
Bác sĩ chữa trị cho Phí Thính Âm mở cửa đi vào, tầm mắt của các vị phóng viên, liền động tác nhất trí dừng ở trên mặt bà.
Phí Phẩm Trúc đắc ý nhìn An Mộc, sau đó liền nghe được bác sĩ tuyên bố:
“Chúng tôi đã đối chiếu, kết quả biểu hiện, thận Phí Phẩm Trúc, là thích hợp để thay nhất!”……