“Đúng vậy, chỉ cần em đi quyên thận, một nhà bọn họ sẽ coi em trở thành ân nhân cứu mạng, về sau sinh hoạt cũng không cần lo, đời sống vật chất so với hiện tại cũng không khác lắm.”
An Mộc thở dài.
Đặng Hi Thần ngây ngẩn cả người:
“Không phải thận Phí Phẩm Trúc thích hợp nhất sao? Sao lại để tiểu Mộc Mộc đi quyên?”
Phong Kiêu nhướng mày:
“Từ nhỏ cô ấy đã bị mẹ mình vứt bỏ rồi, nhiều năm như vậy cũng vẫn luôn không nhận, hai mẹ con mà cứ như kẻ thù, muốn được nhận định, cũng chỉ có thể quyên thận.”
Phong Kiêu lắc lắc đầu, thở dài, nhìn về phía An Mộc:
“ Mẹ ruột của em cũng thật là tàn nhẫn, vì một cái thận, thế mà bức em trước mặt phóng viên, may mắn gặp được một người bác sĩ có lương tâm, nếu không hiện tại em phải là người quyên thận rồi.”
An Mộc gật đầu.
Đặng Hi Thần trầm mặc không nói, sắc mặt khó coi.
Phong Kiêu tiếp tục mở miệng:
“Kỳ thật, quyên một cái thận cũng không có gì, chính là thân thể hơi yếu một chút, chỉ cần chú ý một chút, thì cũng giống như người bình thường thôi. Hơn nữa quyên thận, không chừng bọn họ sẽ trỗi dậy lòng thương, cho em mấy cái biệt thự, có tiền muốn cái gì không được? Cùng lắm thì về sau lại mua một cái thận thích hợp, sau đó gắn lại!”
Lời này nói ra, Đặng Hi Thần đã từ trên sô pha nhảy dựng lên:
“Mẹ nó! Tiểu tử thúi con nói cái gì vậy a?! Cấy rồi lại ghép về, con cho rằng nhổ củ cải trắng à?! Chuyện này có thể đem ra đùa giỡn sao?”
Nói xong, liền nhìn về phía An Mộc:
“Không thể quyên thận, kiên quyết không thể quyên, cùng lắm thì về sau ta nuôi con!”
“Mẹ nuôi cô ấy? Không lẽ mẹ định nhận nuôi thêm một đứa con gái sao?”
Đặng Hi Thần hừ lạnh một tiếng:
“Các con không phải đã đăng kí rồi sao? Về sau con bé chính là con dâu của mẹ, con dâu của mẹ còn không phải là con gái của mẹ sao?!”
Phong Kiêu nhướng mày:
“Vừa rồi không phải nói, không cho chúng con kết hôn?”
Đặng Hi Thần tức giận bất bình:
“Mẹ đổi ý rồi!”
Nói xong, đi qua đi giữ chặt tay An Mộc:
“Đứa con gái ngoan ngoãn đáng yêu hiểu chuyện như vậy, Hạ Tâm Băng mắt bị mù mới không cần, bà ta không cần thì mẹ cần!”
Nói xong liền nhìn An Mộc:
“Đáng thương, là vì như vậy, cho nên mới vẫn luôn đều không nói cho chúng ta biết quan hệ của con cùng Hạ Tâm Băng sao?”
An Mộc nhìn Đặng Hi Thần như vậy, lại biết, cách làm ngay từ đầu của Đặng Hi Thần, chỉ là ở phát tiết một chút bất mãn.
Bà ấy kỳ thật chưa bao giờ thiệt tình muốn đem mình đuổi ra ngoài.
Lúc này, lời nói dịu dàng đến như thế, so sánh với những lời lúc sáng Hạ Tâm Băng nói, làm hốc mắt An Mộc liền đỏ, nước mắt không nhịn được chảy ra.
So sánh với Hạ Tâm Băng, Đặng Hi Thần càng xứng đáng là mẹ hơn!
An Mộc lập tức ôm lấy Đặng Hi Thần, nhỏ giọng nức nở lên.
Đặng Hi Thần đau lòng sắc mặt đều thay đổi:
“Ai nha, đừng khóc, tiểu Mộc Mộc đừng khóc, đừng sợ, về sau có mẹ che chở con, con đừng sợ!”
Nói xong còn vỗ vỗ phía sau lưng An Mộc, động tác ôn nhu đến nỗi làm Phong Hầu thấy, lập tức liền hâm mộ lẫn ghen tị.
An Mộc nức nở:
“Bác gái, con còn cho rằng bác thật sự không thích con nữa.”
“Ai nha, sao có thể, ta chính là cùng con nói giỡn thôi. Đừng khóc đừng khóc, về sau con chính là con gái của Đặng Hi Thần ta, ai cũng không thể khi dễ con!”
An Mộc tiếp tục nức nở.
Đặng Hi Thần nhìn hai người trên sô pha tức giận:
“Các người còn ngồi làm gì? Không thấy tiểu Mộc Mộc khóc sao? Còn không mau kêu người hâm lại cháo cho con bé! Còn ông, nhanh chóng đi lấy cho con bé hai viên đá để chườm!”