Nói xong, ông liền quăng chiếc ipad ra, nhìn qua liền thấy trên mạng có báo đưa tin về hai người, Hạ Tâm Băng và Đặng Thần xuất hiện trên top đầu tin tức.
Đương nhiên, bình luận về hai người hooàn toàn không giống nhau.
Đặng Thần là nữ vương vẫn luôn phóng khoáng như trước, nhiều năm như vậy không hề thay đổi.
Còn với Hạ Tâm Băng lại là kiểu trào phúng, nữ thần quả nhiên trái tim rộng rãi, một đứa con gái suy thận, một đứa con gái sốt cao mãi không hạ, vẫn còn tâm tư đến trung tâm thương mại mua sắm…
Cao thấp đã rõ!
Hạ Tâm Băng tức giận đến muốn thổ huyết!
Bà chỉ là vì xả stress, nhưng sao lại thành ra thế này!
Phí Đằng nhìn quần áo chất đầy xe, bình thường thì chả có vấn đề gì, giờ bà bị người ta nói “Trái tim rộng rãi” “Đến trung tâm thương mại mua sắm” làm ông quá tức giận, “Xem ra hạn mức thẻ tín dụng của em phải hạ thấp xuống một chút rồi!”
Hạ Tâm Băng vốn đã quen được yêu thích giờ bị trách mắng thì đỏ bừng mặt, nghĩ đến chính mình cười nhạo Đặng Thần mua nhiều thứ như vậy trở về khẳng định bị chồng trách, không ngờ lại ứng nghiệm lên chính bản thân mình!
Bà quay đầu nhìn về phía bên kia, nghĩ thầm, theo tính cách của Phong Hầu, không chừng sẽ phát tiết, không cho Đặng Thần chút mặt mũi nào.
Nhưng không ngờ..
Bên kia Đặng Thần thoải mái đi tới trước mặt Phong Hầu.
Phong Hầu nghiêm mặt nghênh đón, thời điểm mà Hạ Tâm Băng cho rằng đối phương sẽ giáo huấn Đặng Thần, lại không ngờ Phong Hầu nhìn về phía trở lý của Đặng Thần, quát, “Sao lại để cho phu nhân đi dạo lâu như vậy, không sợ phu nhân mệt chết hay sao?”
Trợ lý nhỏ lập tức cúi đầu lùi về sau hai bước, bộ dáng vô cùng tủi thân!
Đặng Hi Thần gõ vào đầu Phong Hầu, “Sao nào, chê tôi tiêu nhiều tiền sao?”
“Đương nhiên là không! Tuyệt đối không! Vợ à, em có mệt không, đi bộ lâu như vậy, tối nay đi mát xa chân đi.”
Đặng Hi Thần đươc yêu chiều như một nữ vương, được Phong Hầu cung nghênh lên xe.
Hạ Tâm Băng:…
Bà đột nhiên cảm thấy mất mát.
Nếu năm đó bà không cự tuyệt Phong Hầu, thì hiện giờ…
Nghĩ vậy bà liền tức giận đến đau hết cả lồng ngực.
“Còn không đi sao?” Phí Đằng thực sự đối với Hạ Tâm Băng rất tốt, dù sao hai người đã bên nhau nhiều năm như vậy, cũng cùng hợp tác ở Tinh Huy bấy nhiêu năm, chỉ là thời gian hiện tại rất nhạy cảm.
Hạ Tâm Băng hít một hơi thật sâu, kìm chế tâm trạng lên xe.
Về đến nhà, nhìn đám giúp việc xách đống quần áo lên lầu, Phí Đằng chỉ lạnh lùng nhìn Hạ Tâm Băng liếc mắt một cái, hừ một tiếng, tắm rửa thay quần áo liền đi ra ngoài.
“ông đi đâu?” Hạ Tâm Băng hỏi.
“Thăm con gái.”
Phí Đằng nói xong không hề đợi bà mà đi thẳng đến bệnh viện.
Hạ Tâm Băng càng cảm thấy mình bị áp chế thật nhiều.
Bà ở nhà một mình nhận ra bầu không khí càng lúc càng loãng, áp lực khiến bà không thở nổi.
Cho nên bà đành đứng lên lái xe đến bệnh viện.
Phí Đằng đã thăm Phí Phẩm Trúc, đang đi thăm Phí Thính Âm.
Hạ Tâm Băng liền đến chỗ Phí Phẩm Trúc.
Phí Phẩm Trúc đã tỉnh táo lại, vừa mới hạ sốt, ngồi trên giường mà vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, gương mặt nhỏ nhắn còn xanh xao, nhìn thấy Hạ Tâm Băng thì thở dài, “Mẹ, tình trạng hiện tại của cô còn có thể quyên thận cho em gái sao? Con không quyên được thì làm sao bây giờ?”
Nhìn thấy bộ dáng giả mù sa mưa của cô bé, nộ khí Hạ Tâm Băng kìm nén cả ngày nay lập tức bùng phát mạnh mẽ!
Bà đứng phắt dậy, “Quyên không được cũng phải quyên! Con cho rằng con phát sốt thì có thể tránh được một kiếp này sao? Nói cho con biết không có chuyện đấy đâu! Rốt cuộc là con học cái thói tư lợi từ ai vậy? Đến sống chết của em gái ruột cũng không quan tâm sao? Tắm nước lạnh, không uống thuốc, sao mẹ có thể sinh ra một đứa nghiệt chủng như con?”