Cả nhà này vốn không hề biết nấu ăn, sao cô không nghĩ ra cơ chứ!
Đặng Hi Thần sợ ảnh hưởng đến hình tượng “Mẹ chồng số một” của mình, vội vàng giải thích, “Hồi Phong Kiêu còn bé, vì mẹ quá bận rộn đóng phim kiếm tiền, chỉ biết nấu nướng qua loa.”
An Mộc khó hiểu, “Nhưng cháu có nhớ bác đã từng làm MC cho một chương trình ẩm thực mà!”
Hai mắt Đặng Hi Thần sáng lên, “Con còn nhớ rõ cơ à! Thế nhưng mẹ chỉ học các ăn thôi chứ không biết làm.”
An Mộc:….ăn mà cũng phải học sao?
Đặng Thần vô cùng sầu não, “Chỉ là yêu cầu của chương trình đó thôi, đồ mẹ nấu chỉ sợ mùi vị không thích hợp, khó nuốt.”
An Mộc…
Đặng Thần lập tức hưng phấn, “Hay chúng ta đi nghiên cứu sách dạy nấu ăn đi.”
An Mộc nghi hoặc, “Trong nhà này có sách dạy nấu ăn ạ?”
“Là mẹ mang đến!”
An Mộc:….người không biết nấu cơm lại luôn mang theo sách nấu ăn, đây là tình huống gì vậy?
Đặng Hi Thần tươi cười hớn hở mang sách dạy nấu ăn tới, sau đó, hai người dự định sẽ làm một bữa tối thật thịnh soạn, dù sao, ngày nào cũng ăn ngoài mãi cũng chán!
“Chúng ta làm cánh gà hầm hải sâm đi.”
An Mộc phụ trách rửa cánh gà, Đặng Hi Thần phụ trách chảo rán.
Rán cánh gà được một lúc liền thấy Đặng Hi Thần chạy vọt ra ngoài.
An Mộc đang không hiểu, liền nghe thấy trong đó có tiếng nổ, một lát sau cô nhìn rõ người đang quay lại.
Trời ạ!
Thực ra là Đặng Hi Thần quay lại với “vũ trang” đầy đủ.
Trên đầu đang đội mũ bảo hiểm? Bà đi đâu tìm được cái này vậy?
Toàn thân một cây đen xì, An Mộc nhận ra đó là chiếc áo mà Hạ Tâm Băng đã nhìn trúng nhưng về sau bị Đặng THần cướp đi, tuy tướng mạo của Đặng Hi Thần cũng rất xuất chúng, nhưng kiểu màu sắc này thực sự không hợp, vậy mà bà còn mặc nó vào bếp? Áo da giá trị hơn mười vạn mà chỉ dùng để làm tạp dề, nhà thiết kế mà biết được chắc sẽ chết ngất mất!
Hơn nữa trên cổ bà đang đeo cái gì vậy? Đó chẳng phải là thiết kế mới nhất phiên bản giới hạn của Burberry sao?
Đã vậy trên tay còn đeo găng tay phòng cháy chữa cháy?
“Vũ trang” kiểu này đi nấu cơm? Có mà đi đánh nhau thì có!
An Mộc tròn mắt nhìn theo Đặng Thần đi dập lửa, cố gắng vớt đống cánh gà đã được rán chín ra một cái đĩa, đang định cho vào nồi đảo, thì bà lại trượt chân một cái, toàn bộ cánh gà rơi hết xuống đất.
Đặng Thần:…
An Mộc:…
“Cái đĩa này sao lại trơn như vậy chứ.” Đặng Thần kiếm cớ nói.
An Mộc:…đeo cái găng tay to như vậy còn cầm nổi cái đĩa sao?
“Sao lại nóng như vậy chứ?” Đặng Thần đột nhiên nói.
An Mộc đảo mắt, mặc dày như vậy không nóng sao được chứ?
An Mộc nghiêng đầu, thấy một ngọn lửa bùng lên, khiến người ta càng hoảng sợ.
“Lửa lửa!” An Mộc giậm chân.
Đặng Hi Thần lập tức nóng nảy, lấy thẳng chậu nước bên cạnh hắt thẳng vào cái chảo.
“Ấy đừng…” An Mộc còn chưa nói hết thì nghe “phừng” một tiếng, lửa bùng lên còn cao hơn trước.
“Aaaa, cháy cháy!” Đặng Hi Thần chạy ra sau lưng An Mộc túm chắt áo cô.
An Mộc:…
Thật vất vả mới đẩy được Đặng Hi Thần ra, An Mộc vọt vào chụp vung nồi lên chiếc chảo, ngọn lửa lập tức tan biến.