Từ khi có danh tiếng đến giờ, chưa một ai dám động thủ với bà!
An Mộc ngang nhiên đánh người, rõ ràng không thèm để bà vào trong mắt, thực làm cho người ta nổi điên!
Hạ Tâm Băng siết chặt nắm tay, nhìn đám vệ sĩ đang kêu rên đầy đất, không nhịn được quát to, “Đồ phế vật, toàn là một lũ ăn hại!”
Đám vệ sĩ nhìn nhau, trong mắt không khỏi toát lên sự oán hận sâu sắc.
Bọn họ là vệ sĩ được Tinh Huy mời tới, nhưng vị nữ chủ nhân này hai ba ngày lại sỉ nhục xúc phạm họ, đi đến trung tâm thương mại cũng bắt bọn họ tháp tùng, thường xuyên gây khó dễ cho bọn họ.
Từ lần Phí Thính Âm bị mất tích, bà ta càng không ưa bọn họ.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là vệ sĩ chuyên nghiệp, đối phương rõ ràng xuất than thế gia võ thuật, bọn họ sao có thể đánh lại được!
Lời này bọn họ lại không thể nói ra, nếu bị người ta biết được sẽ bị chửi rủa nhiều hơn.
Đám người chỉ biết câm nín, đứng dậy nhanh chóng xếp thành hàng nghiêm chỉnh.
“Tách!”
Xa xa, ánh đèn flash lóe lên.
Bộ dáng dữ tợn tàn nhẫn của Hạ Tâm Băng đã bị phóng viên chụp lại.
Hạ Tâm Băng nhìn đám vệ sĩ quát tháo,” Còn không mau đuổi theo tên đó cho tôi!”
Một vệ sĩ vô thức nhìn thoáng qua đội trưởng của mình, đội trưởng vừa ra hiệu, vệ sĩ này liền chạy vọt đi.
Đáng tiếc tay phóng viên kia lại vô cùng nhanh nhẹn, nếu là bình thường cả đám vệ sĩ đuổi theo khẳng định có thể ngăn lại được, nhưng hôm nay…
Vệ sĩ kia thất thểu trở về, “Hắn ta chạy quá nhanh, đuổi không kịp.”
Hạ Tâm Băng nổi điên, “Đúng là ăn hại! Thật không biết nuôi các người để được cái gì!”
Đám vệ sĩ siết nắm tay thật chặt, không nói gì.
Hạ Tâm Băng lúc này mới nhìn về phía Đặng Uyên cách đó không xa, cau mày, “Tôi có lời muốn nói.”
Đặng Uyên liền đi tới.
Đóng cửa phòng lại, Hạ Tâm Băng không để ý đến dấu tay sưng đỏ trên má, trực tiếp nói, “Tôi muốn thu mua Hoa Nghị.”
Đặng Uyên vô cùng hoảng sợ, “Hả?”
Hạ Tâm Băng cười lạnh, “Ông có thể ra giá.”
Đặng Uyên không đành lòng nói, “Hoa Nghị được chúng tôi lèo lái, vừa mới đưa ra thị trường, tôi…”
Hạ Tâm Băng mang ý giễu cợt, “Tôi có thể mua lại cổ phần của Hoa Nghị theo giá thị trường một trăm phần trăm.”
Đặng Uyên lập tức im bặt.
Hạ Tâm Băng nhìn ông cười nhạt.
Đặng Uyên ngại ngùng, “Tôi cần thời gian suy nghĩ.”
Hạ Tâm Băng ngả bài, “Tôi cho ông ba ngày.”
“Còn nữa, công kích Đường Hạ, việc hôm nay, tôi mong các ông có thể đứng ra làm chứng.”
“Không thành vấn đề, bà yên tâm.” Đặng Thần vội vàng nói.
Hạ Tâm Băng cười nhạt, “Camra đại sảnh…”
Đặng Uyên lập tức hiểu ý, “Dữ liệu camera sẽ được hủy, bà hãy yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt việc này.”
Hạ Tâm Băng nhìn ông liếc mắt một cái, “Đương nhiên, cũng chả có gì to tát, tôi đã sớm rời khỏi làng giải trí, danh tiếng đối với tôi không còn quan trọng nữa, hiện tại tôi là phó tổng của Tinh Huy, ông hiểu ý tôi chứ?”
Đặng Uyên hiểu rõ, đối phương đang nói cho ông biết, dù dữ liệu camera có bị truyền ra ngoài bà cũng không sợ.
Đặng Uyên nhìn bộ dáng đối phương, gật đầu đáp ứng.
Lúc này Hạ Tâm Băng mới đi ra ngoài, quay đầu nhìn Hoa Nghị, bà chỉ nhướng mày, thật lâu không nói gì.
Ngồi lên xe, bà mở điện thoại lên liền thấy một bài báo vừa được đăng tải: Tin hot:”Đường Hạ tát Hạ Tâm Băng!”