Phí Đằng chỉ cảm thấy lúc này nói gì cũng vô dụng!
Ông xoay màn hình máy tính về phía bà, dùng một loại ánh mắt cực kì xa lạ nhìn bà:
“Bà tự xem đi!”
Hạ Tâm Băng hừ lạnh một tiếng:
“Cũng chỉ là một đống tin tức nhảm nhí, anh cũng tin, anh hẳn là biết, đồ trên mạng đều là……”
Âm thanh của người phụ nữ sau khi nhìn thấy video liền im bặt!
Bà vốn dĩ cho rằng đối phương cho bà xem chính là tin tức gì đó hoặc là video ở sảnh đường Hoa Nghị, nhưng không nghĩ tới…… trên hành lang bệnh viện, thế nhưng cũng có video!
Chính là, cái video kia, không phỉ là bà đã sớm hủy rồi sao?!
Đây là có chuyện gì?
Ai có thể nói cho bà biết, đây là chuyện gì a?!
Hạ Tâm Băng chỉ cảm thấy đại não lập tức ong ong, nổ tung rồi.
Phí Đằng đã đứng lên, sắc mặt của ông từ xanh mét chuyển thành màu đen, ông thế nào cũng không nghĩ tới, cái chết của Phẩm Trúc đều do một tay bà ta tạo thành!
Mất công xong việc, bà còn có thể luôn mồm hất nước bẩn lên trên người Đường Hạ, bà thật là, thật là……
Phí Đằng đột nhiên cảm thấy, cái người khoan dung rộng lượng, mỹ mạo cực hạn Hạ Tâm Băng trước kia mà ông quen biết, căn bản là không phải người trước mặt ông lúc này.
Sống chung nhiều năm như vậy, ông lại cảm thấy giống như mình chưa bao giò biết bà ấy vậy!
Phí Đằng nắm chặt nắm tay, ra khỏi ghế dựa, ông từng bước một đến gần Hạ Tâm Băng.
Hạ Tâm Băng trừng to mắt, mờ mịt nước mắt tích tụ ở hốc mắt, nhìn thân hình cao lớn của ông, toàn thân đều đang run rẩy.
“A Đằng, anh nghe em nói, anh nghe em nói……”
“Nói đi, tôi thật đúng là muốn nghe một chút, bà muốn nói cái gì!”
Ngữ khí của Phí Đằng, vô cùng bình tĩnh, nhưng trong loại bình tĩnh này, lại lộ ra một cảm giác khiến người ta rung mình!
Hạ Tâm Băng chỉ cảm thấy tim bà giống nhưu muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bà nuốt ngụm nước bọt:
“A Đằng, không phải em cố ý, thật sự không phải em cố ý đâu!”
Nước mắt bà khi nói liền tuôn chảy ra:
“Là Phẩm Trúc nói, em gái nó đoạt đi mọi thứ của nó, là Phẩm Trúc nói, dựa vào cái gì mà nó phải quyên thận cho Thính Âm, cho nên em giận quá, mới đánh nó một cái, em thật sự không nghĩ đến con bé sẽ bị tai nạn, ô ô ô……!”
Bà nói xong, liền hai tay che lại mặt, lớn tiếng khóc lên.
Sau khi Phí Phẩm Trúc mất, bà cũng rất khổ sở, thực áy náy.
Mặt khác, còn kèm theo một loại sợ hãi nhàn nhạt.
Bà biết, nếu là Phí Đằng biết mấy chuyện này, khẳng định sẽ không dễ dàng tha thứ cho bà, cho nên, cái gì bà cũng không dám nói.
Bà che giấu chân tướng sự tình.
Sau lại, vì để cho Phí Đằng có thể đồng ý cho bà đối phó An Mộc, bà mới nói dối nói là do An Mộc làm.
Bây giờ, bà hối hận rồi.
Bà kỳ thật cũng không có làm sai cái gì, hết thảy đều là trời xui đất khiến, bà làm sao nghĩ tới, Phẩm Trúc vừa chạy ra ngoài liền bị tai nạn xe cộ đâu?!
Bà che mặt, thấp giọng nức nở khóc, tựa hồ muốn đem tất cả những thứ không thỏa mái trong lòng, khóc ra hết.
Nàng túm chặt ống tay áo của Phí Đằng:
“A Đằng, em thật không phải cố ý, em cũng rất khổ sở, em thật sự rất khổ sở……”
Phí Đằng nhìn bà, trong ánh mắt lại toát ra biểu tình khổ sở.
Hạ Tâm Băng vẫn luôn cao cao tại thượng, từ khi nào mà lại chật vật như vậy?
Chính là……
Phí Đằng chậm rãi mở miệng:
“Nó vẫn còn là con nít, tại sao không cho thư kí đuổi theo nó?”
Hạ Tâm Băng càng khóc lớn hơn:
“Lúc ấy em đang nổi nóng, chỉ cảm thấy đứa con gái này quá không hiểu chuyện, em khong nghĩ được gì khác, a Đằng, em sai rồi, là em sơ sẩy……”