Thang máy tới tầng cao nhất, An Mộc cùng Diệp Đồng Đồng còn chưa đi đi ra ngoài, liền nhìn thấy Triệu Việt Thâm đè thấp mũ lưỡi trai, vội vã đi vào trong, nhìn thấy hai người, rõ ràng là hoảng sợ.
Một đôi mắt to lộ ra kinh hoảng thất thố biểu tình:
“Cô, các cô như thế nào đã trở lại?”
An Mộc cùng Diệp Đồng Đồng liếc nhau, Diệp Đồng Đồng liền cười tủm tỉm mở miệng:
“Triệu Việt Thâm, anh định làm gì a?”
Nói xong, ánh mắt sáng lên:
“A, tôi biết rồi!”
Triệu Việt Thâm tức khắc khẩn trương lên.
Diệp Đồng Đồng liền mở miệng, “Nói, có phải anh lén dấu chúng tôi đi…… Ăn đồ ngon!”
An Mộc:……!!
Thần kinh của Triệu Việt Thâm, rõ ràng đã buông lỏng.
Sau đó Triệu Việt Thâm liền cười:
“Đương nhiên không phải, có ăn ngon thì tôi nhất định sẽ kêu cô.”
Diệp Đồng Đồng lúc này mới gật gật đầu, làm mọt bộ dáng anh em tốt vỗ vỗ vai anh ta, lúc này mới đi theo An Mộc về khách sạn.
Triệu Việt Thâm lập tức nhẹ nhàng thở ra, đi vào thang máy, xuống lầu.
An Mộc quay đầu lại nhìn Triệu Việt Thâm, biểu tình như suy tư gì.
Triệu Việt Thâm ở đoàn phim vẫn luôn rất tốt, tuy rằng đã ra mắt mấy năm, nhưng tính tình ôn hòa, đạo diễn tùy tiện mắng, người trong đoàn phim, cũng có thể tùy tiện đùa giỡn với anh.
Cho nên Triệu Việt Thâm bây giờ đây là……
Chẳng lẽ là, bí mật hẹn hò?
An Mộc cười lắc lắc đầu.
*
Buổi tối hôm nay Hạ Thiên không ăn cơm.
Từ sau khi bị sâu lông dọa mấy ngày trước, buổi tối cô cũng không dám ngủ một mình, cho dù người trong khách sạn luôn cam đoan là sẽ không có sâu lông, nhưng cô vẫn kéo trợ lý Lý Nhạc Tư cùng nhau ngủ.