Mãi cho đến hiện tại, Hứa tiên sinh trước mắt này, vẫn chư từng lộ ra sơ hở.
Hiện tại Nicolas cơ hồ đã không còn nghi ngờ, người trước mắt này, đích xác là Hứa Nặc!
Được rồi, nếu Hứa Nặc rới, vậy nói đến chuyện chính đi.
Gã cúi đầu, uống một ngụm cà phê, tính chờ Phong Kiêu hoặc Hứa Nặc mở miệng trước.
Nhưng cố tình hai người kia đều trầm ổn. Hứa Nặc uống trà của mình, cử chỉ ưu nhã, như một tiên nữ trong bước vẽ.
Mà Phong Kiêu, mười ngón tay giao nhau, đặt trên đầu gối của mình, không nói một lời.
Rõ ràng là tới cầu người, nhưng nhìn thái độ này của cậu ta thật là!
Trong lòng Nicolas ứ lửa, liền nhanh chóng mở miệng, “Nếu Hứa tiên sinh tới, Phong, vấn đề chúng ta đã thảo luận lúc này, có thể bắt đầu nói rồi chứ?”
Phong Kiêu rốt cuộc ngẩng đầu lên. Anh đầu tiên nhìn thoáng qua An Mộc.
Sau khi nhận thấy An Mộc hơi gật đầu, lúc này mới nhìn về phía Nicolas. Sự tôn kính đối với An Mộc, thật không còn gì rõ ràng hơn.
Nicolas xốc lên tinh thần. Hai người kia đều là nhân tinh trong nhân tinh, không thể khinh thường!
Phong Kiêu nhìn về phía Nicolas, mở miệng nói, “Vấn đề về lô hàng kia...”
Nicolas đột nhiên mở miệng, đánh gãy lời nói của đối phương, dùng tiếng Anh luyên thuyên một hồi.
An Mộc rũ con ngươi, nghe những lời lướt bay như gió kia, tâm tư lại xoay tròn. Rõ ràng Phong Kiêu muốn mở miệng, cái tên Nicolas này, còn nói cái gì nữa?
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía Phong Kiêu, lại thấy mỉm cười nơi khóe môi anh cứng đờ.
Mà Lăng Hi đứng ở phía sau, vẻ mặt lại là phẫn nộ!
Nicolas nói xong, còn đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Phong Kiêu, lúc này mới nhìn về phía mình, lại luyên thuyên nói một hồi, tiếp theo lại im lặng nhìn cô.
An Mộc:....!!!!
Đây là tình huống thế nào vậy?!
Nhưng hiện tại, rõ ràng người trong phòng, đều đang chờ cô mở miệng.
Ánh mắt của cô không thay đổi, trong lòng lại có chút khẩn trương.
Nhóm người trước mắt như diễn kịch câm, hơn nữa Phong Kiêu đã an bài nói. Ngay từ đầu, anh sẽ mở miệng, nhắc đến chuyện ân tình giữa Nicolas và Hứa nặc, ra tay trước. Chuyện đã như vậy, chỉ thể nhắc đến chuyện tình nghĩa để trước mặt, mới có thể nói chuyện.
Nhưng chuyện tình, vì sao lại đột nhiên xảy ra biến hóa?!
Đại não An Mộc không ngừng xoay tròn.
Lăng Hi đứng sau Phong Kiêu, cả người đều khẩn trương đến muốn điên.
Không xong!
Ai cũng không ngờ tới Nicolas lại không dựa vào lẽ thường mà hành động như vậy.
Gã thế nhưng lại nói ra cái ý tưởng này!
Hiện tại, thật đúng là cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Hơn nữa xem bộ dáng của An Mộc, căn bản là không biết đã xảy ra cái gì, vậy phải làm sao bây giờ?
Anh ta nắm chặt tay, tầm mắt không tự giác quét về phía sau. Người hôm nay tới, đều là người anh ta đã an bài tốt. Trong chốc lát nếu An Mộc bị lộ tẩy, theo góc độ của bọn họ, vẫn có thể bảo hộ được sự an toàn của cô.
Lăng Hi khẩn trương đến mức hô hấp có chút ngừng lại. Hiện tại anh ta đột nhiên cảm thấy, nhanh chóng lộ tẩy đi, đến lúc đó chết cũng thật thống khoái!
Loại cảm giác bị hù dọa này, trái tim nhỏ của anh ta không chịu được!
Lại nhìn Phong Kiêu. Anh vẫn như cũ ngồi ở nơi đó, mỉm cười nơi khóe môi đã khôi phục như lúc ban đầu.
Toàn bộ ánh mắt của người trong phòng, đều dừng trên người An Mộc.
Loại áp lực cực lớn này, khiến cho trái tim An Mộc không ngừng nhảy loạn.
Nicolas tột cùng đã nói cái gì?
Cô đoán không ra, cũng nghe không hiểu. Tiếng Anh của Nicolas, mang theo một loại ý vị ngôn ngữ địa phương, lấy một chút kiến thức ít ỏi về tiếng Anh của cô, ngay cả một từ đơn, cô cũng nghe không hiểu