Lâm Đại Nhi tức giận hét lên, “Đường Hạ! Tôi muốn gặp Phong tổng!
“Ồ, anh ấy đang bận.”
“Bận cái gì? Tôi nghe thấy tiếng xe chạy, hai người vốn đang không ở cùng một chỗ, cô đã thay đổi định vị!”
An Mộc vuốt vuốt tóc, “Tôi không thay đổi định vị thì đã sao?”
“Cô, cô thưc sự là đồ không biết xấu hổ!”
“Cô muốn gì?”
Lâm Đại Nhi lắp ba lắp bắp, “Cô…”
“Nếu không có gì thì tôi cúp máy đây.”
“Đợi đã!” Lâm Đại Nhi cắn răng, “Tôi nói cho cô biết, nếu cô còn không mau đưa điện thoại cho Phong Kiêu, tôi sẽ, tôi sẽ,…tôi sẽ bám theo cô! Hôm nay chẳng phải có họp báo của ‘Thiên Trường Địa Cửu’ sao? Cô không sợ tôi sẽ tới phá họp báo của các người sao?”
An Mộc lười nhác nhướng mày, “Cô uy hiếp tôi?”
Cái cô ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp.
Lâm Đại Nhi liền xuống nước khẩn cầu, “Đường Hạ, tôi xin cô, cô hãy đưa điện thoại cho Phong tổng đi, tôi thực sự có việc gấp. Tôi thực lòng thích Phong tổng, tôi hứa sẽ không làm gì tổn hại đến địa vị của cô được chưa? Tôi cũng sẽ tuyệt đối không nói chuyện của cô cho vợ anh ấy biết!”
An Mộc:…
An Mộc cảm thấy chản nản, cả ngày toàn nhận được những cuộc điện thoại như thế này đúng là phiền chán, nếu Lâm Đại Nhi đã thích tự tìm đường chết thì cô cũng sẵn lòng thành toàn cho đối phương!
“Được.”
An Mộc cúp máy.
Lâm Đại Nhi chờ tầm 10 phút, rột cuộc cuộc gọi cũng kết nối được tới Phong Kiêu.
Tiếng chuông reo thật lâu, giọng nói trầm thấp của Phong Kiêu vang lên, “A lô.”
Lâm Đại Nhi nghe được giọng nói này cả người đều muốn mềm nhũn.
Cô kiên trì như vậy, một phần là do ông mộng muốn bay lên ngọn cây biến thành phượng hoàng, nhưng còn một lý do chính là cô thực sự rất thích Phong Kiêu!
“A lô, Phong tổng, tôi lại Đại Nhi.”
Lâm Đại Nhi nũng nịu giận dỗi nói, cô đã nghe thấy trong điện thoại, Đường Hạ luôn dùng giọng điệu này để nói chuyện với anh.
Phong Kiêu nhướng mày, “Không biết.”
Lâm Đại Nhi:…
Lâm Đại Nhi vội vàng giải thích, “Phong tổng, anh nghe tôi giải thích, bài đăng và bức ảnh đó tôi hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chúng ta có thể gặp mặt một lát không?”
Phong Kiêu nhả ra hai chữ, “Không rảnh.”
Lâm Đại Nhi sửng sốt, người đàn ông này thật quá ngang ngược!
Cô đột nhiên hô to, “Phong Kiêu! Nếu anh không tới gặp tôi, anh có tin tôi sẽ triệu tập tất cả các phóng viên, tôi mà nói ra điều gì đó với họ thì anh cũng đừng trách tôi! Dù sao hiện giờ mọi hoạt động lịch trình của tôi đều đã bị hủy bỏ, trường hợp xấu nhất đã xảy ra rồi, đến vua cũng thua thằng liều!”
Phong Kiêu vừa đi qua căn tin công ty, nơi mà các nhân viên của anh đang ăn cơm, trong lòng không khỏi nghĩ không biết giờ này cô nhóc kia đã ăn cơm chưa, đột nhiên nghe thấy mấy lời này liền dừng bước chân, đôi mắt hẹp dài híp lại, không khỏi lóe lên một tia âm tàn.
Đối phương đang uy hiếp anh sao?
Phong Kiêu nhếch mép cười nham hiểm, “Địa chỉ.”
Lâm Đại Nhi mừng rỡ cúp điện thoại, cuối cùng cô cũng hẹn gặp được Phong Kiêu rồi.
Đến điểm hẹn, ước chừng thời gian thích hợp, cô ăn mặc thật xinh đẹp rồi bước vào phòng bao.
Vì cô đi một mình, liền có nhân viên tới dẫn đường, “Khách đã đến rồi, mời cô Lâm đi phía này.”
Lâm Đại Nhi vô cùng đắc ý, không gần nữ sắc mà lại chịu đến đây?
Hơn nữa anh còn đến sớm hơn cô, rõ ràng là anh có cảm thấy hứng thú cô mà!
Bước về phía trước, Lâm Đại Nhi cảm thấy, hai ngày nay đi đâu làm gì cũng gặp trắc trở, cuối cùng cũng có cảm giác thật hãnh diện.
Dù có thế nào, tối hôm nay nhất định có phải có được cả thân thể lẫn trái tim của Phong Kiêu!