Xong việc, hai người đều không nhúc nhích, dựa sát vào nhau.
Theo lý thuyết sáng sớm đã lên máy bay, An Mộc vốn rất mệt. nhưng là giờ phút này, toàn bộ thân thể được bao bọc bởi thân hình nóng bỏng, cô một chút buồn ngủ cũng không có.
Mặt trời dần dần nhô lên, độ ấm trong phòng cũng dần dần tăng lên.
Thân thể của hai người, cũng dần dần thấm ra một tầng mồ hôi mỏng.
An Mộc lại như cũ không muốn nhúc nhích, tay nhỏ họa vòng nơi ngực của người đàn ông, sau đó mở miệng, “Nếu chúng ta có thể vĩnh viễn như thế này thì thật tốt biết chừng nào?! Không cần lo lắng công việc, không cần...”
“Phì ~” Tiếng cười của người đàn ông đánh gãy suy nghĩ của An Mộc. Sau đó An Mộc nghe thấy đối phương trả lời, “Luôn như vậy, em đây là muốn ông xã của em tinh tẫn nhân vong sao?”
An Mộc nghe thấy mấy chữ ông xã cùng tinh tẫn nhân vong, gương mặt lập tức đỏ lên, tức giân kêu to, “Em mới không phải nói đến chuyện đó, em muốn nói, muốn nói là...”
Ý tứ của cô rõ ràng là muốn hai người yên bình mà ở bên nhau, không cần lo lắng dư luận bên ngoài. Rõ ràng là hình dung lãng mạn đến vậy, tại sao vào trong miệng anh, lại thành như vậy...
An Mộc tức giận ngồi dậy, sau đó liền nhìn thấy ánh mắt của ai đó nhìn mình ngày càng sâu thẳm.
Cô bĩu môi, hừ lạnh một tiếng, tìm một cái khăn tắm bọc lại thân thể của mình, lúc này mới đi đến phòng vệ sinh tắm rửa, sau đó mặc nội y mới, quần áo mới vào.
Lúc này mới đi ra, nhìn người đàn ông đang nằm ăn vạ trên sô phan, “Em với Ngôn tiền bối đã hẹn gặp mặt nhau ở công ty lúc 11 giờ, hôm nay anh không đi làm sao?”
Phong Kiêu lập tức nheo mắt lại, “Sao hôm nay còn muốn đến công ty?”
An Mộc cười rộ lên, “Em chính là bận rộn như vậy. Anh nghĩ ai cũng là đại bos như anh chỉ cần dùng miệng là được sao?”
Phong Kiêu đứng dậy, “Để anh đưa em đi”
Anh nhanh chóng tắm rửa một cái, sau đó lái xe đưa An Mộc đến công ty.
Tới công ty, hai người tách ra, An Mộc đến thang máy của nhân viên lên gian lầu của Ngôn Phi Thần.
Ngôn Phi Thần tuy mang theo chỉ một mình An Mộc, nhưng hiện tại cũng bận cự kỳ, dù sao An Mộc cũng đỏ thẩm lên, hành trình quá nhiều.
Thấy An Mộc tiến vào, trực tiếp ném cho ba bốn cái quảng cáo đại ngôn, “Chọn một cái”
Sau đó tiếp tục cúi đầu nhìn văn kiện trong tay mình.
Đối với thái độ khi làm việc của Ngôn Phi Thần An Mộc đã sớm hiểu rõ, tùy tay cầm mấy cái đại ngôn tới xem, cuối cùng chọn một cái, “Cái này đi”
Đố là đại ngôn cho một hãng nước hoa.
Ngôn Phi Thần gật gật đầu với An Mộc, “Tôi cũng là muốn cho cô chọn cái này, hiện tại chúng ta cũng đã bắt đầu đi trên con đường cao cấp, lại đại ngôn mấy thứ như sữa bò gì đó cũng không thích hợp”
An Mộc cười gật đầu, “Có thể được Ngôn tiền bối khen một câu thật không dễ dàng”
Ngôn Phi Thần nghe nói thế, liền nghiêm mặt, “Khen xong rồi, như vậy chúng ta nói đến chuyện tiết mục giải trí ngày hôm qua đi”
Xem bộ dáng nghiêm trang của Ngôn Phi Thần, An Mộc hoảng sợ, nhanh chóng ngồi ngay ngắn.
Ngón tay Ngôn Phi Thần gõ gõ mặt bàn, “Đường Hạ, tôi vốn dĩ cho rằng hiện tại cô đã thành thục, nhưng không ngờ tới cô cũng có lúc ấu trĩ như vậy. Cô có biết nếu tiết mục ngày hôm qua lan truyền rộng rãi ra, cái tiếng cô chèn ép không tha người ta sẽ truyền theo sao?”
An Mộc cúi đầu, như đứa bé đã làm sai chuyện.
“Bộ phim [Thiên Trường Địa Cửu] của cô sắp phải phát sóng, điện ảnh của cô ta cũng sắp chiếu, hai người vốn dĩ được nhiều người chú ý, cũng là hai người có rất nhiều tranh luận. Hạ Thiên thì không sao, dù sao cô ta cũng là người mới, chỉ cần xào đề tài, cho dù là gì cũng đều được. Nhưng cô lại không giống...”