An Mộc vậy mà lại càng khóc to hơn, "Bố, tại sao mọi người lại bỏ lại con một mình, con rất sợ, bọn họ nhốt con trong phòng, không cho con ăn, không cho con uống, con sắp chết đói rồi, bố, tại sao mọi người lại để con lại trên thế gian này để chịu khổ, ô ô..."
Phong Kiêu nghe đến đây, tay chợt căng thẳng!
Anh chưa từng được nghe qua chuyện này, chỉ cần nghĩ tới, Phong Anh Hùng bọn họ năm đó đối đãi với một đứa trẻ 6 tuổi như An Mộc, liền lập tức cảm thấy phẫn nộ, không cách nào kiềm chế!
Phong Anh Hùng, vẫn là chết một cách quá đơn giản!
Phong Kiêu trong tròng mắt lóe qua sự tức giận, nhưng động tác ôm cô thì lại hết sức dịu dàng.
Cô giống như một con mèo nhỏ vậy, ngay đến cả tiếng khóc, đều hết sức nhỏ nhẹ, khiến cho Phong Kiêu nhìn chỉ cảm thấy toàn là đau lòng.
An Mộc dừng như khóc đến nghiện rồi, nước mắt như một đoạn trân châu, không ngừng chảy ra, "Bố, con đau, cả người đều đau."
Phong Kiêu ôm cô đến giường, dùng khăn tắm bao lấy, nhẹ nhàng lau khô, sau đó nhanh chóng lấy thuốc ra, đẩy hai chân cô ra mà bôi thuốc.
Sau khi bôi thuốc xong, An Mộc rõ ràng đã khá hơn nhiều, không còn uốn éo nữa, liền nắm chặt lấy tay Phong Kiêu, không cho anh đi, cái loại dè dặt đó, thần sắc lại kiên định, khiến Phong Kiêu trong lòng cũng muốn níu lại.
"Anh không đi". Phong Kiêu nhẹ nhàng nói bên tai cô, An Mộc lúc này mới buông lỏng cơ thể.
Phong Kiêu nằm cạnh cô, "An Mộc, anh sẽ luôn ở cạnh em."
Mãi mãi, mãi mãi cho đến lúc em vui vẻ thực sự trở lại, quên đi quá khứ năm xưa.
An Mộc ừ một tiếng, sau đó tựa đầu vào ngực anh, tìm một tư thế thoải mái, hai tay ôm lấy tay anh, nắm chặt, "bố..."
"ừ?"
"Hát."
Phong Kiêu:...!
"Hát, con muốn nghe bố hát ru."
Phong Kiêu:...!!!
Cuối cùng, sau khi Phong Kiêu chắc chắn là An mộc đang ở trạng thái mơ hồ, không phải tỉnh táo, lúc này mới từ trong cổ họng, ngốc nghếch phát ra từng âm từng tiếng.
Phong Kiêu từ bé chưa từng hát bao giờ, ngũ âm không hoàn chỉnh, cũng chưa bao giờ luyện qua, âm thanh phát ra, hát không ra hát, âm không ra âm, nhưng An Mộc vậy mà trong giọng điệu ấy, lại dần dần trấn tĩnh, cuối cùng, rơi vào giấc ngủ nặng nề.
Nhìn cô thoải mái ngủ, cái miệng nhỏ phập phồng, hô hấp đều đều, Phong Kiêu lúc này mới yên tâm, hôn lên giữa chân mày của cô, xong mới nằm xuống cạnh cô, nhưng thật lâu sau vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.
Nghĩ tới những tổn thương mà năm đó An Mộc phải chịu Phong Kiêu lại nhịn không được mà muốn tự tát mình một cái.
Năm đó An Quốc Bang cứu anh, sao anh lại có thể vô tình đến mức chỉ nói với Phong Anh Hùng một câu chăm sóc tốt cho An Mộc chứ, lại chưa từng vì cô gái này, mà tìm cho cô một cuộc sống an ổn.