Ông Trùm Giải Trí Bí Mật Cưng Chiều: Cô Vợ Ngốc Ngọt Ngào

Chương 87: Ông ngay cả thật giả còn không phân biệt được, chi bằng hãy nghĩ hưu đi!



Editor: Tuna

Lời vừa nói ra, cái đại nhân vật kia liền hiểu được.

Ông quay đầu nhìn về phía Hoàng Quân, trầm mặc không nói.

Hoàng Quân liền hiểu.

Ông ta cắn răng, rõ ràng là con trai mình bị người ta đánh mà mình còn phải cuối đầu xin lỗi:

“ Phong Tổng, chuyện này là do thằng bé không đúng, ngài có bằng chứng trong tay vậy đương nhiên phải là sự thật rồi, là do tôi có mắt như mù, không biết dạy con. Tôi….”

“ Đúng là con trai ông không đúng.”

Phong Kiêu cười:

“ Tập tụ dâm loan, cưỡng bức con gái nhà lành, bất luận là tội danh nào cũng đều là tội lớn, thư ký Hoàng, tôi cũng chỉ là phòng vệ chính đáng thôi, ông sẽ không so đo với tôi đi?”

Hoàng Quân nghe thấy thế liền cảm thấy tức đến nghẹn!

Phòng vệ chính đáng?

Nếu là phòng vệ chính đáng thì rõ ràng là có thể quay đi, tại sao còn quay lại chém tay con ông, còn đạp vỡ đường con cháu của ông?!

Nhưng tình huống hiện tại, Hoàng Quân chỉ có thể gật đầu!

Phong Kiêu lại cười:

“ A, vậy là tốt rồi, còn về việc bằng chứng vụ cầm súng…”

Anh cười, nhìn về phía vị nhân vật lớn kia, lời nói chợt hung ác hẳn lên, khiến người ta cảm nhận được một cổ lãnh mị cùng khí phách:

“ Thư ký Hoàng đã hoa mắt đến nỗi không phân biệt được thật giả rồi, tôi thấy…có lẽ là do ông quá già rồi?”

Một câu nói mà suýt chút làm cho Hoàng Quân hộc máu chết.

Mẹ nó! Hại con ông, ông đã không nói đến nữa rồi, chẳng lẽ bây giờ còn muốn ông về hưu sao?!

Người ông đắc tội rốt cuộc là người nào! Vị đại nhân kia cũng có vẻ rất khó xử:

“ Phong tổng, đây cũng chỉ là hiểu lầm nho nhỏ thôi, thư ký Hoàng ở thành phố C nhiều năm như vậy, vẫn luôn yêu dân như con, hơn nữa….”

Đôi mắt sắc bén hẹp dài của Phong Kiêu lộ ra vẻ không vui cho lắm.

Nhân vật lớn kia liền căm bặt, một lúc lâu sau mới mở miệng:

“ Ngài nói đúng, chuyện này tôi sẽ xử lý. Phong tổng, cái này, có thể tháo ra không?”

Lúc này Phong Kiêu mới vươn tay, vị đại nhân kia chật vật đi lấy chìa khóa mở còng tay ra.

Phong Kiêu sử dụng một chút thủ đoạn, cúi đầu cười nói:

“ Thị trưởng à, về chuyện vận chuyển lần này, anh em chúng tôi tiến vào quá khó khăn, giá cả có vẻ sẽ lại tăng, còn có, thời gian giao dịch, ha ha, liền tùy ông vậy.”

Dứt lời cũng không cho ông ta thời gian phản ứng, anh liếc Hoàng Quân một cái sau đó kiêu ngạo xoay người đi, hướng về phía bệnh viện.

Hoàng Quân lúc này đã giận đến xanh mặt, nhìn Phong Kiêu rời đi, sau đó quay lại nhìn người kia:

“ Thị trưởng, các ngài thật sự muốn….”

Thị trưởng thở dài:

“ Ai, Hoàng Quân ơi là Hoàng Quân, lần này ông hay rồi!”

Hoàng Quân càng thêm khó thở:

“ Thị trưởng, cho dù là muốn tôi chết cũng phải cho tôi chết minh bạch a, tôi rốt cuộc là đã đắt tội với loại nhân vật gì vậy?”

Thị trưởng nhìn chung quanh, ghé sát lại gần lỗ tai của Hoàng Quân mà nói.

Trong nháy mắt, Hoàng Quân trợn mắt trắng dã. Sau đó một ngày, Hoàng Quân đột nhiên phát bệnh, từ chức rời khỏi thành phố C, đem theo con trai trở về nông thôn sống.

____*____

Trong phòng bệnh.

An Mộc đã hôn mê cả ngày, lúc này mới bắt đầu tỉnh táo lại. lọt vào tầm mắt cô là một căn phòng trắng tinh, làm cho não cô thấy có chút choáng váng.

Nhưng rất nhanh, những chuyện đã xảy ra đột nhiên ùa về. Cô lập tức ôm đầu.

“ Đường tiểu thư, cô thấy thế nào rồi? Có khát không?”

Chợt một âm thanh quen thuộc mà chán ghét truyền tới, An Mộc quay đầu liền phát hiện đó là Phong tử Khiêm, gương mặt anh ta lúc này gần trong gang tấc.

An Mộc nhíu mày, theo bản năng nói:

“ Anh tại sao lại ở đây?”

Phong Tử Khiêm lấy lòng nói:

“ Chuyện của Hoàng thiếu, tôi cũng có biết chút ít, là tôi đã xin chú út đến cứu cô, Đường tiểu thư, cô không có chuyện gì rồi, thật tốt quá!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.