“Tôi chỉ biết là, Leber về nước, và đang tìm nữ chính.”
An Mộc:……
Liền bởi vì cái này, khiến cô chờ đợi hai tháng, chỉ có chút tin tức này?
Ngôn Phi Thần cười nhìn An Mộc:
“Như thế nào, cảm thấy tôi cho cô chờ hai tháng là uổng phí thời gian sao?”
An Mộc nhanh chóng lắc đầu:
“Không uổng phí, đây là chuyện nên làm.”
Cô hiểu rõ, sau khi quay phim truyền hình, nếu cô muốn quay lại với phim điện ảnh thì bộ phim đó phải cao hơn “Mối tình đầu 55 ngày” một bậc, như vậy mới có thể đề cao tên tuổi của cô.
Đạo lý thà thiếu không ẩu này, cô hiểu được.
Ngôn Phi Thần thấy bộ dáng của cô, trầm mặc một chút, chung quy vẫn là mở miệng:
“Chuyện này cô có thể nói với Phong Tổng, phía của tôi, thật sự không có cách nào lấy được tin tức của Leber cả.”
“Ngôn lão sư, thầy để tôi đi tiềm quy tắc sao?”
An Mộc kinh ngạc.
Ngôn Phi Thần tức khắc bật cười:
“Không phải tiềm quy tắc, là yêu cầu một cái cơ hội.”
An Mộc gật đầu.
*
Tại tầng cao nhất của FAE.
Thượng Quan Vũ cong eo, tham đầu tham não từ cửa chỗ hướng bên trong nhìn.
Phong Kiêu ngồi ở chỗ kia xử lý văn kiện, không lên tiếng.
Thượng Quan Vũ liền đứng ở cửa, nửa ngày, rốt cuộc vào được.
Thoát được mùng một, chính là trốn không khỏi mười lăm nha! (*)
Anh cúi đầu, đứng ở trước mặt Phong Kiêu, tựa như đứa nhỏ đã làm sai chuyện gì đó.
Phong Kiêu cũng không ngẩng đầu, liền cứ để anh ta đợi.
Chờ tới khi văn kiện trong tay đã xử lý ổn thỏa, lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn Thượng Quan Vũ, dừng một chút:
“Nói đi, cậu tra được kết quả gì rồi?”
Thượng Quan Vũ vẻ mặt đau khổ như ngậm thuốc đắng:
“Lão đại, khoan hẵn tức giận, anh từ từ nghe tôi nói. Đầu tiên tôi tra từ phía của Phong Tử Khiêm, nhưng những người đi điều tra đều không tìm thấy được gì, hắn anh ta giống như là ẩn mình khỏi thế giới này vậy. Sau đó tôi liền đi tìm phong Tư Nguyệt, chỉ biết là cô ta đã sớm về nước, nhưng mà cụ thể ở đâu thì một chút cũng không điều tra được. Tôi liền tra xét điện thoại của Phong Tử Khiêm, phát hiện Phong Tử Khiêm cùng cái người mà đã gọi cho chị dâu không phải cùng một người. Còn có, các chuyến bay, nhà ga, đều không có mặt anh ta, tin tức một chút cũng không có, chứng tỏ rằng anh ta không lên máy bay cũng không lên tàu hỏa. Tôi cũng đã điều tra chiêc xe lạ ở Hoành Điếm, nhưng mà…… Thật sự đều không có chút manh mối nào.”
Thượng Quan Vũ nói xong, liền mắt trông mong nhìn Phong Kiêu, nói những lời này, chính là để nói cho Phong Kiêu, bản thân đã rất nổ lực rồi.
Phong Kiêu nghe được, nhăn lại mày, vươn ra ngón tay gõ mặt bàn, con ngươi hẹp dài hiện lên một mạt âm lãnh quang mang.
Đến tột cùng là người nào, mà ngay cả người của anh cũng không điều tra ra được?
“Lão đại?”
Đợi trong chốc lát, cũng không thấy Phong Kiêu nói chuyện, Thượng Quan Vũ liền mở miệng thử kêu một tiếng.
Phong Kiêu lúc này mới phục hồi tinh thần lại, sau đó đột nhiên gợi môi lên:
“Vậy thử điều tra theo một phương hướng khác xem.”
Đôi mắt Thượng Quan Vũ tỏa sáng:
“Anh cứ nói.”
“Đi ngược lại phương hướng điều tra xem. Phong Tử Khiêm không có xuất ngoại, chứng tỏ rằng ở trong nước có người đã giúp đỡ hắn, như vậy trong nước, có bao nhiêu người có thể đem đầu mối xóa sạch, là hiểu rõ, trong những người này, An Mộc, hoặc là nói tôi sẽ gây trở ngại đến ích lợi của ai, lợi dụng phương pháp bài trừ, cậu ít nhất cũng có thể tìm ra được vài người đáng ngờ, đúng không?”
(*) Nghĩa là tránh được một lần cũng không tránh được lần hai.