An Mộc vừa nghe thấy lời này, tròng mắt đen nhánh liền đảo quanh, lộ ra vẻ giảo hoạt của hồ ly:
“ Trợ lý, đúng, tôi là trợ lý của Đường Hạ!”
“ Trợ lý?”
Đường cảnh lại nhìn sang cô, ngay thời điểm cô cho rằng đối phương sẽ tiếp tục dò hỏi gì đó thì anh ta lại mở miệng:
“ Đường Hạ….có ở đây không?”
“ A, anh tìm cô ấy làm gì?”
An Mộc thuận miệng nói.
Nhưng lời vừa nói ra cô liền thấy sắc mặt Đường Cảnh có chút không tự nhiên, anh ta hung tợn trừng mắt nhìn An Mộc, sau đó liếc một cái:
“ Ngày mai có một buổi thử vai….”
Nói nói kể kể một hồi, Đường Cảnh liền cảm thấy bất mãn, tại sao anh phỉa giải thích cho cô ta?
Cặp mắt đen kia liếc nhìn An Mộc từ trên xuống, rốt cuộc cũng dò hỏi:
“ Cô ở đây làm cái gi?”
Sau đó Đường Cảnh tự động não, sắc mặt tối sầm lại, giọng hơi trầm xuống:
“ Phong gia không cho cô tiền sinh hoạt nữa sao?”
An Mộc lập tức xua tay:
“ Không có, không có, tôi, tôi cũng anh giống nhau, là tự lập, tự lập!”
Nhiều năm như vậy rồi nhưng An Mộc vẫn chưa từng hướng Đường gia cầu xin cái gì, thứ nhất là vì không có quan hệ máu mủ, cũng vì Đường lão gia cũng không thích cô lắm.
Thứ hai …..
Phong gia có đại thần như Phong Kiêu, cô không muốn Đường gia bị phá nát.
Lỡ như Đường gia muốn thay cô làm chủ, đắc tội đến Phong gia, Phong Kiêu sẽ đối phó với Đường gia thì sao?
Huống hồ chi thời điểm cha còn sống có nói qua, không được tìm phiền phức cho Đường gia.
Đường Cảnh rõ ràng là khong tin lời này của cô, hừ lạnh một tiến:
“ Cô cứ làm đi, tôi sẽ chờ một ngày tên Phong Tử Khiêm kia vứt bỏ cô!”
Nói xong liền quay người đi.
An Mộc nhìn thấy bóng dáng anh ta rời đi liền nhẹ nhõm thở ra.
Nhưng thật lòng lại thấy giống như mình đã không còn nơi nương tựa rồi.
Khi còn nhỏ, mẹ thường xuyên mang cô đến Đường gia chơi, bỏi vì Đường Cảnh và cô gần tuổi nhau nhất, cho nên lúc nào cô cũng đi theo sau anh ta, gọi anh ngắn anh dài.
Đường Cảnh khi còn nhỏ bộ dáng rất dễ thương, tuy thường xuyên mắng cô là quỷ tham ăn nhưng lại cẩn thận giúp cô phủi sạch mảnh vụn đồ ăn trên người.
Bọn học lúc đó còn bị mẹ chọc là một đôi. Thanh mai trúc mã, rốt cuộc lại…..
Đáng tiếc….
An Mộc lắc đầu, đem kí ức đẹp đẽ kia cất giấu. Cúi đầu đi ra đoàn phim.
Lấy quỹ giáo dục ra, thì thời gian này cô cũng khong thiếu tiền đi xe, nhưng cô chỉ để lại một vạn đồng tiền sinh hoạt phí, còn mấy trăm vạn kia toàn bộ đều nhập vào bên trong quỷ đen của đoàn phim, cho nên đến bây giờ, cô vẫn thực sự rất nghèo!
Tiền đi xe làm lòng cô đau như cắt, đi vào Phong gia liền thấy bầu không khí bên trong có chút kì quái.
Một nhà bốn người của Phong gia, ai nấy đều tươi cười, nhìn thấy cô cũng chỉ trách mắng một chút chứ không đối chọi gay gắt như bình thường.
Bộ dáng hiền lành phúc hậu này…..
An Mộc liếc mắt sang ghế sô pha kia, quả nhiên là thấy được bóng dáng của yêu nghiệt Phong Kiêu!
Cũng chỉ khi mà hắn xuất hiện thì mới có thể trấn được yêu ma quỷ quái của nhà này.
“ An Mộc còn không mau chào hỏi chú út đi, thật là không có lễ phép gì cả!”
Phong Tử Khiêm bắt đầu àm khó làm dễ.
Không còn cách nào khác, dạo gần đây ngày nào hắn cũng tấn công Đường Hạ mãnh liệt, mỗi ngày đều gặp được khuôn mặt xinh đẹp kia nhưng lại không thể trực tiếp âu yếm, tất cả đều là do con người này hại hết!
Mỗi lần anh muốn ôm Đường Hạ, cô đều nhàn nhạt nói: