Ông Trùm Texas

Chương 3



Những cơn ác mộng lại kéo về đêm hôm đó. Leslie cũng đã lường trước điều này sau cuộc hẹn với bác sĩ Lou Coltrain và phòng chụp X-quang. Phải mang giày cao gót đi làm cũng chưa có hề hấn gì với cái chân đau của cô. Cơn ác mộng trong đêm khiến cô thức giấc, vã mồ hôi và thở đứt quãng, kèm theo đó là cái chân đau đến mức không chịu nổi. Cô vào nhà tắm uống hai viên thuốc giảm đau, hi vọng sẽ đỡ hơn. Leslie quyết định không chạy theo thời trang nữa, thay vào đó cô sẽ quay lại mang giày đế bằng.

Đương nhiên Matt nhận ra ngay khi anh quay trở về văn phòng ba ngày sau đó. Anh nheo nheo mắt khi quan sát Leslie đi ngang qua văn phòng.

“Lou có thể kê cho cô ít thuốc giảm đau đó”, anh đột ngột cất tiếng.

Cô liếc nhìn anh khi rút một tập hồ sơ ra khỏi tủ kim loại. “Vâng, chị ấy đã kê rồi. Nhưng có thực là sếp muốn có một thư ký uể oải trong văn phòng của Ed không? Thuốc giảm đau sẽ khiến tôi buồn ngủ đấy.”

“Nhưng cô sẽ làm việc không hiệu quả nếu để đau như thế.”

Leslie gật đầu. “Tôi biết. Trong ví tôi có một lọ aspirin rồi”, cô cam đoan. “Còn chỗ đau thì cũng không tệ đến mức khiến tôi không nhớ cách đánh vần các từ như thế nào. Chỉ là một vài vết bầm. Sẽ lành thôi. Bác sĩ Coltrain nói vậy.”

Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt nheo lại lạnh lùng. “Sau một tuần cô phải hết đi khập khiễng. Tôi muốn cô đến khám chỗ bác sĩ Lou lần nữa...”

“Tôi khập khiễng thế này đã sáu năm nay rồi, sếp Caldwell”, Leslie bình thản nói. Mắt cô lóe sáng. “Nếu sếp không thích người đi cà nhắc, thì đừng có đứng đó mà nhìn tôi chăm chăm như thế.”

Anh nhướng mày, “Bác sĩ không thể làm gì được hay sao?”.

Cô nhìn thẳng vào Matt, “Tôi ghét bác sĩ!”.

Sự dữ dội trong câu nói khiến anh sửng sốt. Cô cũng muốn như vậy. Mặt Leslie đỏ bừng, ánh mắt lóe sáng chứa đựng cơn tức giận không giấu giếm. Thật khác xa với những biểu hiện thường ngày của cô, những biểu hiện có sức cuốn hút lạ lùng đối với anh. ở Leslie toát ra một luồng sinh khí mạnh mẽ, khiến cô rất xinh đẹp.

“Có phải bác sĩ nào cũng xấu đâu”, rốt cuộc Matt cất tiếng.

“Chỉ là chỗ xương gãy nhiều quá nên bác sĩ sẽ không thể làm được gì nhiều”, cô cắn môi. Leslie không định nói cho Matt nghe chuyện đó.

Câu hỏi hiện rõ trong ánh mắt, trên đôi môi anh, nhưng không lời nào được thốt ra. Lúc anh vừa định hỏi thì Ed ra khỏi văn phòng và thấy anh ngay.

“Matt! Chào mừng anh quay trở lại”, cậu chìa tay ra. “Bill Payton vừa gọi điện đến. Anh ta muốn biết anh có dự buổi chiêu đãi vào tối thứ Bảy không. Họ có thuê ban nhạc đấy.”

“Đương nhiên”, Matt nói hờ hững. “Bảo anh ta đặt hai vé cho tôi nhé. Chú có đi không?”

“Chắc là có. Em đưa Leslie đi cùng luôn.” Ed mỉm cười với cô. “Tiệc chiêu đãi hằng năm của Hiệp hội chăn nuôi Jacobsville. Người ta chỉ đọc phát biểu này nọ thôi, nhưng nếu cậu chịu khó ngồi nghe rồi tiệc tùng chút đỉnh, cậu sẽ được khiêu vũ.”

“Cái chân đau như thế nhảy nhót thế nào được”, Matt nói với giọng nghiêm túc.

Ed nhướng mày. “Anh sẽ bất ngờ cho mà xem”, cậu nói. “Cô ấy thích các điệu nhảy Latin.” Cậu mỉm cười toe toét với Leslie. “Anh Matt đây cũng vậy. Cậu sẽ không tin được anh ấy nhảy mambo hay rumba siêu như thế nào đâu, còn tango thì khỏi nói luôn. Anh ấy đã hẹn hò với một huấn luyện viên khiêu vũ cả mấy tháng trời và cứ thế mà giỏi thôi.”

Matt không đáp lại gì. Anh đang quan sát những biểu cảm trên khuôn mặt của Leslie và tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với cái chân khập khiễng của cô. Có thể Ed biết chuyện, anh nhất định sẽ moi thông tin từ chú em họ mới được.

“Chú có thể đi chung xe với tôi”, Matt nói với giọng lơ đãng. “Tôi sẽ thuê chiếc limo của nhà Jack Bailey và cho cô thư ký của cậu lóa mắt luôn.”

“Em cũng sẽ lóa mắt nữa chứ.” Ed quả quyết. “Cảm ơn Matt. Em ghét việc cố tìm chỗ đậu xe tại câu lạc bộ đồng quê khi có tiệc tùng.”

“Ừ, tôi cũng vậy.”

Một cô thư ký vào báo Matt có điện thoại. Anh ra khỏi phòng và Ed đi ra theo luôn vì cậu sắp có một cuộc họp. Leslie tự hỏi mình sẽ phải chịu đựng một buổi tối khiêu vũ mà không tránh được chuyện lúc nào cũng gần Matt như thế nào đây, anh vốn đã ghét thái độ xa cách và lạnh lùng của cô rồi. Gay go đây, Leslie nghĩ và tự hỏi liệu tình cờ chiều thứ Bảy mình nổi cơn đau đầu không.

Leslie chỉ có một chiếc đầm thực sự trông có vẻ coi được để mặc vào buổi tiệc tại câu lạc bộ đồng quê hôm nay. Đó là một chiếc đầm bó chẽn dài làm từ những sợi tơ màu bạc láp lánh, hai dây treo nhỏ xíu trên đôi vai mượt mịn. Cô cài chiếc kẹp làm bằng bạc có đính những viên kim cương giả lên mái tóc ngắn vàng hoe và đi đôi giày đế thấp nhỏ xinh màu bạc.

Chiếc limo dừng trước căn nhà trọ của cô. Trông thấy cô, Ed thở phào. Leslie đứng ngoài hiên, cầm chặt chiếc ví trong hai bàn tay ẩm ướt, run rẩy vì kích động với ý nghĩ đây là lần đầu tiên cô đi chơi đêm kể từ năm mười bảy tuổi. Cô hồi hộp kinh khủng.

“Cái đầm này thấy được không?”, cô hỏi ngay.

Ed mỉm cười, nhìn vào khuôn mặt trái xoan phớt nhẹ chút phấn hồng và son môi, đồ trang điểm duy nhất cô có. Đôi mắt xám với hàng mi dày rậm tự nhiên không bao giờ cần đến mascara.

“Cậu trông được lắm”, Ed trấn an.

“Cậu mặc tuxedo cũng không tệ nhỉ”, cô nói khẽ kèm theo nụ cười toe.

“Đừng để Matt phát hiện ra là cậu hồi hộp đâu đấy”, cậu dặn khi cả hai tiến tới gần chiếc xe. “Ai đó gọi điện đến và giảng cho anh ấy một bài khi hai anh em vừa ra khỏi nhà. Carolyn suýt khóc.”

“Carolyn là ai?”

“Là chiến tích gần đây nhất của anh ấy”, cậu lầm bầm. “Cô ta xuất thân từ một trong những gia đình danh giá nhất ở Houston, ở với dì nên tiện thể tham gia tiệc tối nay. Cô ta theo đuổi Matt ráo riết hàng tháng nay. Chắc cô ta sắp đạt được mục đích rồi.”

“Cô ta chắc phải đẹp lắm nhỉ?”, cô hỏi.

“Đương nhiên. Không hiểu sao nhìn cô ta, tớ lại nhớ đến Franny.” Franny là hôn thê của Ed, bị bắn chết trong một vụ cướp nhà băng trong khoảng thời gian Leslie đang phăm phăm tiến vào lãnh địa của sự nổi tiếng nhơ nhớp. Nhờ vậy mà hai người có điểm chung, cứ thế xích lại gần nhau rồi thành bạn bè.

“Hẳn là điều đó khó khăn lắm”, Leslie nói với giọng cảm thông.

Cậu liếc nhìn cô bằng ánh mắt tò mò khi họ đến gần xe. “Cậu chưa từng yêu ai à?”

Leslie nhún vai, kéo chiếc áo choàng không tay bằng lông thú phủ kín vai. “Tớ là đóa hoa nở muộn mà.” Cô nuốt khan. “Chuyện xảy ra trước đây khiến tớ tránh xa tất cả đàn ông.”

“Tớ hiểu.”

Ed đợi người tài xế, cũng mặc bộ tuxedo như cậu, mở cửa chiếc limo cỡ lớn màu đen. Leslie bước lên xe, Ed theo sau và cửa đóng lại. Trong xe có cô, Ed, Matt và một cô gái tóc vàng. Từ trước đến nay, Leslie chưa từng thấy ai đẹp đến thế. Cô gái đó mặc một chiếc váy đơn giản màu đen cùng chân váy ngắn và đeo trên người đủ lượng kim cương để mở một cửa hàng đồ trang sức. Chẳng cần hỏi chúng có thật hay không cũng đủ biết, Leslie nghĩ, khi quan sát chiếc váy và áo choàng bằng lông chồn nhìn rất thật khoác bên ngoài.

“Em nhớ em họ tôi chứ, Ed”, Matt dài giọng, xoay người ra sau trong chiếc ghế da đằng trước Ed và Leslie. Những ngọn đèn vàng nhỏ giúp họ có thể nhìn thấy nhau bên trong chiếc xe rộng đến choáng ngợp. “Đây là thư ký của chú ấy, cô Murry. Carolyn Engles”, anh nói thêm, hất đầu về phía người phụ nữ ngồi cạnh mình.

Những câu lí nhí chào nhau sau lời giới thiệu của anh. Đôi mắt háo hức của Leslie đi từ quầy bar sang chiếc điện thoại đến chiếc điều khiển máy lạnh và bộ tản nhiệt cầm tay cá nhân. Hệt như một căn hộ sang trọng có gắn bánh xe, cô nghĩ và cố không thể hiện sự thích thú quá lộ liễu.

“Cô chưa từng ngồi trong một chiếc limo à?”, Matt hỏi kèm theo một nụ cười mai mỉa.

“Dạ chưa ạ”, cô đáp bằng giọng cố tình lịch sự. “Sếp thật tốt bụng khi cho tôi đi nhờ xe. Cảm ơn sếp.” Có vẻ như anh không nghe lời đáp lại của cô. Matt quay đầu sang Ed. Anh cất tiếng và rõ ràng là đã quên mất cô, “Sáng mai, việc đầu tiên tôi muốn chú làm là rút hết tiền tài trợ của mình cho nhà Marcus Boles. Không một ai, ý tôi là không một ai dưới trướng tôi lại hành xử theo kiểu đó”.

“Em cũng thấy khá bất ngờ là tại sao chúng ta không nhận ra bản chất của hắn ngay từ đầu”, Ed thống nhất. “Toàn bộ chiến dịch chỉ là một trò đánh lạc hướng, để mang đến cho ứng cử viên thực sự một ai đó để hạ gục. Hắn ta sẽ trông như một anh hùng và Boles sẽ lãnh cú ngã đó một cách can trường. Em biết hắn ta được trả hậu hĩ cho nỗi ô nhục đó. Có lẽ số tiền cũng xứng đáng cho thanh danh và địa vị xã hội của hắn.”

“Hắn có một miếng đất ở Nam Mỹ. Nghe đâu hắn sẽ sang đó sống. Thế còn tệ hơn”, Matt nói thêm với giọng lạnh lùng. “Mà... nếu gặp may, hắn có thể ôm hết tiền và tếch ra sân bay trước khi ta kịp giữ lại.”

Giọng nói và thái độ đầy đe dọa thô bạo đó giống hệt như tấm áo tàng hình khoác quanh người anh. Leslie rùng mình. Trong số bốn người ngồi trong xe, cô biết ngay lập tức chuyện này sẽ dữ dội và tàn bạo đến thế nào.

Những ký ức của cô loáng thoáng và lộn xộn, nhưng chúng vẫn trở về rất sống động trong những cơn ác mộng hằng đêm.

“Anh yêu, bình tĩnh nào”, Carolyn dịu dàng nhắc. “Anh đang khiến cô Marley hoảng lên đấy.”

“Murry”, Ed chữa lại trước khi Leslie kịp mở miệng. “Lạ thật đấy Carolyn, tôi không nghĩ trí nhớ của chị lại kém như vậy.”

Carolyn hắng giọng. “Đêm nay đẹp nhỉ”, cô ta nói, đổi đề tài.

“Không mưa mà lại có trăng đẹp nữa chứ.”

“Vâng, đúng vậy”, Ed dài giọng.

Matt nhìn cậu lạnh lùng, Ed đáp lại bằng một nụ cười ngây ngô. Leslie thấy thích thú cách Ed làm ra vẻ như ngây thơ lắm. Cô biết cậu đủ nhiều để không bị mắc lừa.

Matt, trong khi đó, vừa uống vừa quan sát Leslie trong chiếc đầm bó sát hợp với màu mắt của cô. Cô có làn da như cẩm thạch, anh tự hỏi liệu chạm vào nó có mềm mại giống như nhìn thấy hay không. Leslie không đẹp theo chuẩn thông thường, nhưng ở cô có một điều gì đó khiến Matt phải run lên. Tự nhiên trong anh có một thôi thúc muốn bảo vệ cô, mà không hiểu sao anh lại có cảm giác đó với một người lạ nữa.

Điều đó khiến Matt thấy bực bội hệt như cú điện thoại vừa rồi.

“Cô là người ở đâu, cô Murbery?”, Carolyn hỏi.

“Murry ạ”, Leslie chữa lại, trước khi Ed kịp mở miệng. “Tôi đến từ một thị trấn nhỏ phía bắc Houston.”

“Dân Texas thứ thiệt đấy”, Ed xác nhận kèm một nụ cười toe toét.

“Thị trấn nào?”, Matt hỏi.

“Chắc chắn là sếp chưa bao giờ nghe nói đến thị trấn đó”, Leslie nói với giọng tự tin. “Dân nơi khác biết đến chúng tôi thông qua một cái trạm phát thanh trong một tòa nhà hình dáng giống một chiếc mũ cao bồi. Rất hiếm khi có người lạ đến.”

“Cha mẹ cô có trang trại không?”, Matt tiếp tục.

Leslie lắc đầu. “Cha tôi làm nghề phun thuốc trên các cánh đồng.”

“Nghề gì cơ?”, Carolyn hỏi với nét mặt vô cảm.

“Phi công lái máy bay nhỏ phun thuốc trừ sâu”, Leslie đáp. “ông chết... trong khi đang làm việc.”

“Thuốc trừ sâu”, Matt lầm bầm. “Nước trong đất cần...”

“Matt, ta có thể quên chuyện chính trị một đêm thôi được không?”, Ed hỏi. “Em thích tận hưởng tối nay thật đúng nghĩa.”

Matt đưa sang cậu ánh mắt dò hỏi với một bên nheo lại vẻ đe nẹt. Nhưng ngay lập tức anh trở về trạng thái bình thường, ngả người ra ghế, lơ đãng quàng tay quanh Carolyn và kéo cô rúc sát vào mình. Đôi mắt đen của anh tỏ vẻ mỉa mai Leslie như thể muốn so sánh sự khiếp sợ của cô với sự thích thú lộ liễu của Carolyn khi có sự hiện diện của anh.

Leslie để cho anh thắng lần này bằng một nụ cười thích thú. Rồi một lúc nào đó, biết đâu đấy, cô sẽ thấy dễ chịu với sự có mặt của Matt như cô bạn gái của anh ngay lúc này. Nhưng hơn hết, cô có nhiều lý do để sợ đàn ông hơn.

Câu lạc bộ đồng quê, tổ chức trong một căn nhà nằm bên cạnh một hồ nước nhân tạo, một tòa nhà đẹp với mái vòm và đài phun nước thanh nhã. Nó là niềm kiêu hãnh của Jacobsville. Nhưng, như Ed đã nói, không có chỗ đậu xe. Matt đã có số máy nhắn tin của lái xe để gọi anh ta đưa xe đến đón bất kỳ lúc nào anh cần. Bốn người ra khỏi xe, đi vào tòa nhà nơi bộ phận lễ tân đang chờ sẵn để chào đón họ.

Có một ban nhạc sống chơi rất hay trong câu lạc bộ, họ thể hiện nhiều điệu nhạc khác nhau nhưng đa phần giống với dòng nhạc bossa nova. Khoảnh khắc duy nhất mà Leslie thật sự cảm thấy mình được sống là khi cô có thể nhắm mắt lắng nghe nhạc; bất kỳ loại nhạc nào - cổ điển, opera, đồng quê miền tây hay nhạc phúc âm. Âm nhạc một thời là nơi ẩn náu của Leslie khi còn bé, giúp cô tránh khỏi cái thế giới quá cay nghiệt. Cô không biết chơi loại nhạc cụ nào, nhưng cô nhảy được. Hai mẹ con cô giống nhau ở điểm ấy - tình yêu dành cho khiêu vũ. Thực ra, Marie đã dạy cho con gái mọi bước nhảy bà biết, mà bà thì biết rất nhiều.

Marie đã dạy khiêu vũ khoảng một năm và con gái đã trở nên điêu luyện giống bà. Thật mỉa mai làm sao khi tình yêu Leslie dành cho khiêu vũ vĩnh viễn bị dập tắt sau những sự việc xảy ra năm cô mười bảy tuổi.

“Cho đồ ăn vào đĩa đi nào”, Ed dỗ dành, đưa mắt về phía mấy cái đĩa sứ nhỏ trên bàn tiệc đứng. “Người cậu cần thêm tí thịt nữa.”

Cô nhìn Ed cười toe toét, “Tớ có gầy giơ xương đâu”.

“Còn không à”, cậu vặn lại, đúng là cậu không hề đùa. “Nào, quên hết mọi phiền toái mà tận hưởng niềm vui đi. Tối nay, không có ngày mai. Ăn, uống, và vui vẻ.” Vì ngày mai ta có thể chết, là câu kết của hai câu nhắc nhở, cô bất giác nhớ lại và lòng chùng xuống. Nhưng Leslie không nói ra. Cô cho máy cái bánh mì que tẩm phô mai và vài lát sandwich hình chữ nhật vào một chiếc đĩa và chọn uống soda thay vì rượu.

Ed tìm thấy hai chiếc ghế ở vòng ngoài của sàn nhảy, nơi có thể ngồi nghe được ban nhạc chơi và xem mọi người khiêu vũ.

Ban nhạc có một ca sĩ tóc đen dễ thương, giọng hát hay và ám ảnh đến khó quên. Cô đang chơi ghi ta và hát những bài hát của thập niên sáu mươi, giai điệu khiến tim Leslie đập mạnh. Nụ cười bừng nở trên khuôn mặt, ánh sáng láp lánh trong đôi mắt xám khi cô lắng nghe giọng ca tài năng đó, khiến Leslie trở nên sống động.

Từ bên kia phòng, Matt để ý đến sự thay đổi đột ngột nơi Leslie. Cô yêu âm nhạc. Anh có thể nói ngay được rằng Leslie cũng thích khiêu vũ. Những ngón tay rắn rỏi của anh co lại ôm chặt lấy cái đĩa.

“Anh yêu, ta ngồi cùng với nhà Devore được không?”, Carolyn hỏi, ý muốn nói đến cặp đôi ăn mặc sang trọng phía bên kia vũ phòng.

“Anh nghĩ ta nên ngồi cùng em họ anh đi”, anh nói với giọng lơ đãng. “Chú ấy không quen với những nơi như thế này.”

“Trông chú ấy tự nhiên như ở nhà ấy chứ”, Carolyn chữa lại, miễn cưỡng làm theo ý Matt. “Xem bạn gái của chú ấy kia kìa, cứ như đến từ một nơi nào khác ấy. Ôi trời, cô ta còn giậm chân theo nhịp nữa kìa! Trông vụng quá đi!”

“Em chưa từng hai mươi ba tuổi à?”, anh hỏi với giọng cáu kỉnh. “Hay là em quen sống trong nhung lụa rồi nên chẳng có gì khiến em xúc động?”

Cô ta há hốc mồm kinh ngạc.

Matt chưa bao giờ nói với bạn gái mình theo kiểu đó.

“Xin lỗi”, anh nói cộc lốc khi nhận ra mình lỡ lời. “Anh vẫn còn bực vụ Boles.”

“À, à... em hiểu”, cô ta lắp bắp và suýt nữa thì đánh rơi cái đĩa đang cầm trên tay. Carolyn chưa từng thấy một Matt Caldwell như thế này bao giờ. Sự dễ chịu và nụ cười thường trực của anh tối nay không thấy đâu. Chắc Boles đã khiến anh bực mình ghê gớm!

Matt ngồi đối diện với Leslie, ánh mắt tối sầm lại khi phát hiện nét sống động đột ngột biến mất khỏi cô. Người cô cứng đờ.

Những ngón tay đang cầm đĩa trở nên trắng nhợt.

“Carolyn này, đổi chỗ cho anh đi”, Matt bất ngờ yêu cầu, kèm theo một nụ cười gượng gạo. “Cái ghế này thấp so với anh quá.”

“Em không nghĩ ghế của em cao hơn nhiều đâu, anh yêu, nhưng nếu anh muốn thì ta đổi vậy”, Carolyn nói với giọng ngoan ngoãn.

Leslie trở nên thoải mái hơn. Cô mỉm cười ngượng nghịu với người phụ nữ kia rồi đưa mắt trở lại cô ca sĩ trên sân khấu.

“Cô này tuyệt quá hả?”, Carolyn hỏi. “Cô ta đến từ Yucatan đấy.”

“Không chỉ tài năng, mà còn xinh nữa”, Ed đồng tình. “Tôi thích điệu nhạc đó.”

“Ồ, tôi cũng vậy”, Leslie nói với giọng như ngừng thở, miệng thì gặm một miếng sandwich nhưng sự chú ý lại dồn hết lên ban nhạc và cô ca sĩ.

Matt chăm chú quan sát cô, thích thú và xúc động trước niềm đam mê không che giấu đối với âm nhạc của Leslie. Tự nhiên anh sực nhớ đến một Leslie rất khác ở văn phòng. Ở đó cô không tự tin về bản thân và luôn tỏ ra căng thẳng. Thậm chí còn thấy lạc lõng nữa. Nhưng khi ban nhạc chơi và ca sĩ hát, cô trở thành một con người khác. Anh thoáng nhận ra con người trước đây của cô, trước khi số phận giáng xuống cô những nhát roi oan nghiệt khiến cho cô luôn cảm thấy kém thoải mái khi có anh ở gần. Cô kích thích trí tò mò nơi anh, không chỉ bởi cô khiến cái tôi của anh bị tổn thương. Cô là một người phức tạp.

Ed để ý thấy Matt cứ nhìn Leslie chằm chằm khiến cậu muốn kéo anh họ ra ngoài kể cho anh ấy nghe hết toàn bộ câu chuyện đau thương mà cô đã trải qua. Matt tò mò về Leslie và khi muốn đạt được điều gì đó anh thường trở nên hằn học. Anh sẽ đe dọa cô để có được câu trả lời và Leslie sẽ rút ngay vào cái vỏ bọc được dệt bằng những trải nghiệm đau buồn của những năm tháng qua cho mà xem. Cô chỉ vừa mới bước ra ánh sáng và giờ đây Matt muốn đẩy cô trở lại bóng tối. Tại sao Matt không chịu bằng lòng với tình yêu tha thiết đến mức tôn thờ của Carolyn chứ? Gần như tất cả phụ nữ đều vây quanh anh; Leslie thì không. Cậu tin chắc rằng đấy chính là điều anh họ của mình cảm thấy cô có sức hút đặc biệt. Nhưng khi Matt cố tìm hiểu cho bằng được điều cô yêu thích là gì có thể lại đưa cô trở về những năm tháng sôi động ngày xưa.

Cậu không thể lường trước được anh ấy có thể gây nên những tổn hại gì cho cô khi mà cô đang trong tình trạng dễ bị tổn thương đến thế.

Cô ca sĩ hát xong bài của mình, khán giả vỗ tay tán thưởng. Cô giới thiệu thành viên ban nhạc và bài hát tiếp theo có giai điệu tuyệt vời tên là Brazil. Đây là thể loại yêu thích của Leslie, cô có thể nhảy theo được dù chân đang trong tình trạng không bình thường. Cô mong chờ ghê gớm có ai đó mời mình ra sàn nhảy để cho những người có thân hình cứng đơ, không tự nhiên, gượng gạo kia biết phiêu theo giai điệu có sức lay động đó là như thế nào.

Trong khi quan sát Leslie, Matt nhận ra được nỗi khát khao ánh lên trong mắt cô. Ed không nhảy được điệu này nhưng anh thì được. Không nói lời nào, anh đưa chiếc đĩa trống của mình cho Carolyn rồi đứng lên.

Không để cho Leslie kịp ngập ngừng hay mở miệng từ chối, anh nhẹ nhàng kéo Leslie ra khỏi ghế và dìu cô ra sàn nhảy.

Đôi mắt đen của anh bắt gặp đôi mắt xám đang mở to vì sửng sốt của Leslie khi anh đưa bàn tay rắn rỏi ôm lấy eo còn bàn tay kia cung kính đón lấy bàn tay trái của cô.

“Tôi sẽ không xoay đột ngột đâu.” Anh trấn an cô rồi gật đầu, ra hiệu bắt đầu bước nhảy đầu tiên.

Và rồi Matt đã làm một điều gì đó thật phi thường.

Leslie nín thở khi nhận ra anh là một vũ công cừ khôi. Cô quên mất nỗi sợ hãi đối với anh. Cô quên mất rằng mình vốn căng thẳng khi ở gần một người đàn ông. Cô bắt nhịp được ngay và vui mừng khi có được một bạn nhảy biết cách xử lý những bước nhảy phức tạp mang phong cách Latin một cách hoàn hảo.

“Cô nhảy đẹp đấy”, Matt nói khẽ, mỉm cười với sự hài lòng thực sự khi cả hai sải từng bước nhảy nhanh theo điệu nhạc.

“Sếp cũng vậy mà”, cô mỉm cười đáp lại.

“Nếu thấy đau chân thì bảo tôi biết nhé. Để tôi đưa cô ra. Được không?”

“Được.”

“Vậy thì tiếp nào!”

Matt dìu cô băng ngang qua vũ phòng bằng sự điêu luyện của một vũ công nhà nghề và cô hưởng ứng theo anh một cách hoàn hảo đến nỗi những người khác đang khiêu vũ bỗng dừng hết cả lại nhường chỗ cho hai người, dạt sang hai bên để chiêm ngưỡng cảnh tượng đẹp mắt đang diễn ra.

Matt và Leslie đắm mình vào điệu nhạc và quên mất sự có mặt của những người khác, những thành viên ban nhạc đang tươi cười, quên mọi thứ ngoại trừ sự sôi nổi đầy cuốn hút của điệu nhảy. Hai người di chuyển cứ như thể họ bị buộc vào nhau bằng những sợi dây vô hình, những bước nhảy khớp nhau một cách hoàn hảo.

Khi bản nhạc rốt cuộc cũng dứt, Matt kéo cô sát vào thân người cao gầy của mình và giúp cô nghiêng người làm một động tác kết thúc thật đẹp mắt nhưng lại khiến chân cô đau nhói.

Những tràng vỗ tay như sẩm vang lên. Matt đỡ Leslie thẳng người lên trở lại và để ý thấy mặt cô trắng bệch đi và nhăn nhó.

“Quá nhiều, quá nhanh hả”, anh nói khẽ. “Nào, ra khỏi đây nhé.” Anh không tiến lại gần cô hơn. Thay vì đó, anh chìa cánh tay mình ra để cô đến gần bám vào chỗ cơ khỏe nhất. Cô bám bằng cả hai tay, thấy ghét chính bản thân mình khi làm cái trò ngu ngốc không tưởng tượng nổi đó.

Nhưng, ồ, cô đã rất vui. Thế thì đau một chút cũng đáng.

Leslie không nhận thấy mình rên rỉ thật to cho đến khi Matt nhẹ nhàng ấn cô trở vào ghế ngồi.

“Cô có mang theo viên aspirin nào trong cái thứ nhỏ xíu này không đấy?”, Matt hỏi, đưa mắt nhìn cái ví nhỏ cô đang đeo trên cánh tay.

Leslie nhăn mặt.

“Chắc là không rồi.” Anh quay đi, nhìn khắp lượt đám đông. “Tôi quay lại ngay đấy.”

Anh quay đi trong khi Ed nắm lấy tay Leslie. “Hay tuyệt”, cậu hào hứng. “Quá hay! Tớ đâu có biết cậu lại nhảy hay đến thế.”

“Tớ cũng đâu có biết”, cô lí nhí ngượng ngập.

“Đúng là một màn trình diễn ngoạn mục”, Carolyn lạnh lùng đồng tình. “Nhưng tỏ vẻ đau đớn lộ liễu thế thì thật ngớ ngẩn. Thể nào từ giờ Matt cũng luôn miệng tự trách mình và cố tìm cho ra một viên aspirin cho mà xem.” Cô ta đứng lên, ngoe ngoẩy bỏ đi, tay bê chiếc đĩa đồ ăn gần như chưa đụng đến miếng nào và chiếc đĩa trống của Matt.

“Cô ta đang bực tức đấy mà”, Ed quan sát. “Cô ta không nhảy được như thế.”

“Lẽ ra tớ không nên làm như vậy”, Leslie nói khẽ. “Nhưng mà vui ghê, Ed à! Tớ thấy mình được sống, được sống thực sự!”

“Trông cậu đúng là như thế thật. Tớ cũng vui khi thấy mắt cậu sáng bừng lên trở lại.”

Leslie nhăn mũi. “Tớ đã làm hỏng buổi tối của Carolyn rồi.”

“Thế mới công bằng”, cậu lầm bầm. “Cô ta đã làm hỏng buổi tối của tớ ngay khi ngồi vào chiếc limo và kêu ca rằng người tớ có mùi như một cửa hàng bán kẹo.”

“Tớ thấy dễ thương mà”, cô nói. Cậu mỉm cười: “Cảm ơn”.

Matt đột ngột quay trở lại, đi bên cạnh là bác sĩ Lou Coltrain. Trông như thể anh đang dùng vũ lực hộ tống cô ấy băng ngang qua vũ phòng và Ed buồn cười đến không chịu nổi nhưng phải cố nén.

“Nào”, Lou phát cáu, trừng trừng nhìn Matt rồi chuyển ánh nhìn xuống Leslie. “Tôi tưởng cô đang hấp hối cơ đấy, hãy xem cách anh ta thúc bách tôi rồi lôi tôi đến đây như thế nào!”

“Tôi không mang theo thuốc aspirin”, Leslie nói với giọng kém thoải mái. “Tôi xin lỗi...”

“Chẳng có gì phải xin lỗi cả”, Lou nói nhanh rồi dịu dàng vỗ vỗ lên bàn tay Leslie. “Nhưng cô đang bị vài vết bầm khá nặng và tôi không nghĩ cô được phép khiêu vũ. Chỗ xương đã từng gãy một lần không bao giờ có thể chắc lại được như trước, ngay cả khi được sắp xếp chính xác - huống hồ trường hợp của cô thì không được như vậy.”

Leslie cắn môi dưới ngượng ngùng.

“Cô sẽ ổn thôi”, Lou trấn an bằng một nụ cười dịu dàng. “Thực ra, khiêu vũ tốt cho các cơ bắp đỡ lấy chỗ xương đó - khiến cho xương khỏe hơn. Nhưng ít nhất là trong hai tuần sau không được làm vậy nữa. Đây này. Tôi luôn mang theo aspirin!”

Chị đưa cho Leslie một chiếc lọ bằng kim loại đựng thuốc aspirin và Matt rót thêm một cốc soda rồi nghiêm nghị quan sát Leslie trong khi cô uống hai viên.

“Cảm ơn chị”, cô nói với bác sĩ Lou. “Vô cùng cảm ơn chị.”

“Thứ Hai đến gặp tôi”, Lou dặn, ánh mắt đầy vẻ cương quyết. “Tôi sẽ kê một đơn thuốc giúp cô dễ chịu hơn. Không có chất gây buồn ngủ đâu.” Chị vừa nói thêm vừa mỉm cười. “Có chất chống viêm. Cô sẽ đi lại dễ dàng hơn bây giờ nhiều.”

“Chị là một bác sĩ tốt”, cô nói với bác sĩ Lou, giọng nghiêm túc.

Bác sĩ Lou nheo nheo mắt: “Tôi đoán là vài bác sĩ cô từng biết không như vậy”.

“ít nhất là một”, Leslie nói với giọng không chút âm sắc. Cô mỉm cười với bác sĩ Lou. “Chị đã làm thay đổi suy nghĩ của tôi về bác sĩ.”

“Một điểm cho tôi. Để tôi chạy đến chỗ Copper nói cho anh ấy biết ngay mới được”, chị nói thêm, mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt của ông xã tóc hung của mình bên kia vũ phòng. “Anh ấy sẽ ấn tượng cho mà xem!”

“Không gây ấn tượng gì nhiều cho ông chồng đâu”, Matt nói với cô khi Lou đã đi khỏi tầm nghe. “Lou thì có đấy.”

“Sẽ không cho đến khi anh ấy biết được vợ mình có một tủ đầy tàu điện đồ chơi hiệu Lionel”, Ed bình phẩm kèm theo một tràng cười vang.

“Con trai của họ sẽ có nhiều thứ để mong đợi khi lớn lên”, Matt trầm ngâm rồi liếc sang bên cạnh Leslie. “Carolyn đâu rồi?”

“Cô ta giận dỗi bỏ đi rồi”, Ed nói.

“Tôi đi tìm cô ấy đây. Có chắc là cô sẽ ổn không?”, anh hỏi khẽ với giọng quan tâm.

Leslie gật đầu. “Nhờ máy viên aspirin đó. Rất có tác dụng.”

Anh gật đầu. Ánh mắt đen lướt qua gương mặt đang nhăn nhó vì đau của cô rồi lảng tránh thật nhanh khi anh quay đi tìm cô bạn gái.

“Tớ cũng làm hỏng buổi tối của cả anh ấy nữa”, cô nói với giọng rầu rầu.

“Cậu đừng có quy lỗi về mình”, Ed bảo. “Tớ chưa từng thấy Matt vui nhiều như khi nhảy cùng cậu. Đa số phụ nữ ở đây chỉ nhảy được ở mức bình thường. Cậu đúng là một phép lạ trên sàn nhảy.”

“Tớ thích khiêu vũ mà”, cô thở dài. “Tớ luôn thích. Mẹ tớ khi nhảy cứ như bay trên đôi chân ấy.” Mắt cô sáng lấp lánh khi nhớ lại những ký ức đẹp. “Lúc nhỏ tớ từng rất thích xem mẹ khiêu vũ với bố. Mẹ rất đẹp, tràn đầy sức sống.” Ánh sáng trong mắt cô vụt tắt. “Mẹ tưởng tớ khêu gợi Mike, những người khác cũng vậy”, cô rầu rĩ. “Mẹ... bắn anh ta và viên đạn đi xuyên qua người anh ta, rồi găm vào chân tớ...”

“Nên chân cậu mới khập khiễng vậy.”

Leslie liếc nhìn cậu, gần như không ý thức được những điều mình đang nói. Cô gật đầu. “Ông bác sĩ ở phòng cấp cứu cam đoan đó là lỗi của tớ. Đó là lý do tại sao chân tớ không được chữa đúng cách, ông ta lấy ra viên đạn và chỉ có vậy. Mãi đến sau này mới có một ông bác sĩ khác bó bột cho tớ. Sau đó, tớ bắt đầu đi khập khiễng. Nhưng chẳng đủ tiền để mời bác sĩ đến khám. Mẹ thì ở tù, để tớ lại bơ vơ một mình. Nếu không nhờ gia đình Jessica bạn tớ thì đến nhà ở tớ cũng không có. Họ đón tớ về nuôi dù thiên hạ đàm tiếu thế nào và tớ được tiếp tục đi học.”

“Chắc tớ không bao giờ biết được cậu làm thế nào để xoay xở hết ngần ấy chuyện”, Ed nói. “Đến trường hằng ngày trong những lời xôn xao đàm tiếu hết tuần này sang tuần khác.”

“Khó khăn lắm”, cô đồng tình. “Nhưng nó cũng khiến tớ trở thành người khó chịu luôn. Thanh thép nung, người ta nói vậy đúng không? Tớ là người cục cằn nóng tính.”

“Ừ, đúng vậy.”

Leslie mỉm cười. “Cảm ơn vì đã bao bọc tớ. Tớ đã rất may mắn.”

“Kể Matt nghe chuyện đó đi. Có thể nó sẽ thay đổi anh ấy.”

“Ồ, tớ nghĩ anh ấy không phải là người xấu như vậy”, cô đáp. “Anh ấy khiêu vũ hệt một thiên thần.”

Ed nhìn chằm chằm về phía khay rượu punch, nơi Matt đang đứng nhìn về phía cậu và Leslie. Khuôn mặt sạm đen cứng hơn đá khiến Ed cảm thấy sờ sợ khi Matt để Carolyn ở lại đó và bước về phía họ. Cậu không thích cách bước sải chân dễ dãi đó của Matt. Lần duy nhất Matt đi chậm như vậy là khi có điều gì đó khiến anh ấy giận đến điên người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.