Ông Trùm Texas

Chương 6



Ca phẫu thuật xong vào trưa hôm sau. Ed ở đấy chờ cho đến khi Leslie ra khỏi phòng hồi sức và không còn trong tình trạng nguy hiểm, nằm thiêm thiếp và tái nhợt trên giường trong phòng riêng với một y tá cậu đã thuê để chăm sóc cô trong vài ngày đầu. Cậu đã nói chuyện với cả Lou Coltrain và bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình, người đã khẳng định với cậu rằng cô Murry nhất định sẽ bớt đau đớn hơn kề từ sau cuộc phẫu thuật. Phẫu thuật hiện đại đã đạt đến bước tiến mà có những việc trước đây không thể thì bây giờ đã có thể.

Cậu trở về công ty trong lòng nhẹ phơi phới. Matt chặn cậu lại ngoài hành lang.

“Tốt không?”, anh hỏi cộc lốc.

Ed cười toét đến mang tai. “Cô ấy sẽ khỏe nhanh. Santos nói chỉ sáu tuần nữa là cô ấy tháo bột và sẽ có thể tham dự cuộc thi khiêu vũ.”

Matt gật đầu. “Tốt.”

Ed trả lời Matt câu hỏi về một trong những tài khoản của họ và trở về văn phòng vì nghĩ chắc Matt lúc này không cần thêm điều gì nữa. Cậu có một thư ký tạm thời, một cô tóc đỏ nhỏ nhắn, xinh xắn và hoạt bát cũng như có kĩ năng chính tả tốt.

Thật bất ngờ, Matt theo cậu vào văn phòng và đóng cửa lại. “Cho tôi biết chỗ xương đó đã gãy như thế nào”, anh bất thình lình lên tiếng.

Ed ngồi xuống và chống hai cẳng tay lên bàn, người hơi chồm về phía trước. “Đó là chuyện riêng tư của Leslie, anh Matt à”, cậu đáp. “Dù có biết em cũng không nói cho anh được”, cậu nói thêm, lời nói dối trơn tru bằng sự bình thản cố tình.

Anh thở ra bực bội. “Cô ta thật khó hiểu. Thực sự khó hiểu.”

“Cô ấy là một cô gái đáng yêu từng chịu những cú sốc trong quá khứ”, Ed nói. “Nhưng cô ấy không ‘dễ dãi’ như anh nghĩ. Đánh giá cô ấy như loại phụ nữ anh thường giao du là một sai lầm. Anh sẽ cảm thấy hối tiếc đấy.”

Matt nhìn chòng chọc chú em họ một cách tò mò, mắt nheo lại. “Ý chú là gì, tôi nghĩ cô ta ‘dễ dãi’ ư?”, anh hỏi với giọng giận dữ.

“Quên mất rồi à? Anh nói cô ấy như vậy mà.”

Matt cảm thấy khó chịu về những lời chắc như đinh đóng cột anh đã nói về Leslie của Ed. Anh liếc nhìn Ed bực dọc. “Rõ ràng cô Murry này mang một ý nghĩa nào đó đối với chú. Nếu chú thích cô ta vậy sao không cưới đi cho rồi?” Ed vuốt tóc ngược ra sau. “Nếu không có cô ấy, em đã bị vỡ sọ sau khi vợ sắp cưới của mình bị bắn chết trong một vụ cướp nhà băng ở Houston rồi”, cậu nói. “Em đã nạp đạn vào súng. Cô ấy giật nó ra khỏi tay em.”

Matt nheo mắt. “Chú có bao giờ kể cho tôi nghe có lúc chú lại lâm vào cảnh như thế đâu.”

“Vì anh sẽ không hiểu”, cậu đáp. “Anh lúc nào cũng thừa mứa đàn bà. Anh chưa bao giờ thực sự yêu ai cả, Matt à.”

Lần này Matt không giấu được nỗi cay đắng hiển hiện trên khuôn mặt. “Sẽ không có bất kỳ người đàn bà nào nhận được từ tôi thứ tình cảm mãnh liệt đó”, anh nói nhanh và rõ từng từ. “Đàn bà lắm thủ đoạn, Ed. Bọn họ sẽ vui vẻ mơn trớn chú tới chừng nào có được cái mình muốn, rồi sẽ cứ thế đi qua mặt chú để tới với một gã khác. Tôi đã chứng kiến nhiều người đàn ông tốt bị người đàn bà họ yêu vứt bỏ không thương tiếc rồi.”

“Thì cũng có đàn ông xấu như vậy đấy thôi”, Ed nhấn mạnh.

Matt so vai. “Tôi không có ý định tranh luận về chuyện đó.” Anh mỉm cười. “Dẫu vậy tôi cũng đã làm điều mình có thể cho chú”, anh nói thêm. “Chú và tôi có những bất đồng nhưng chúng ta thân nhau hơn hầu hết những anh em họ khác.”

Ed gật đầu. “Đúng vậy.”

“Chú thực sự quý mến cô Murry phải không?”

“Theo cách giống như anh em hơn”, Ed khẳng định. “Cô ấy tin tưởng em. Nếu biết cô ấy, anh sẽ hiểu rằng với cô ấy tin tưởng một người đàn ông khó khăn đến thế nào.”

“Tôi nghĩ cô ta đang đánh lừa chú đấy”, Matt nói. “Chú nên cẩn thận. Cô ta đang gặp khó khăn về tiền nong, mà chú thì giàu có.”

Ed thoáng cau mặt. “Trời ơi, Matt, anh đâu có bằng chứng gì mà nói cô ấy như vậy.”

“Thì chú cũng đâu có”, Matt cười nhạt. “Nhưng anh biết những điều về cô ta mà chú không biết. Thôi cứ để thế đã.”

Ed ghét sự bất lực của chính mình. “Em muốn giữ cô ấy lại văn phòng mình.”

“Làm thế nào mà chú nghĩ cô ấy đi làm được với cái chân bó bột chứ?”, anh hỏi thẳng.

Ed ngả người ra ghế và cười toe toét. “Cũng giống như em cách đây năm năm thôi, lúc em bị tai nạn khi trượt tuyết và gãy xương mắt cá. Người ta vẫn đi làm khi gãy xương đấy thôi. Mà cô ấy đâu có đánh máy bằng chân.”

Matt so vai. Cô Murry này khiến anh khó nghĩ quá. “Chú làm thế nào tiện thì làm”, rốt cuộc anh nói. “Chỉ có điều là đừng để cô ta xuất hiện trước mặt tôi.”

Đâu cần phải khó khăn đến thế, Ed rầu rĩ nghĩ. Matt chắc chắn không nằm trong danh sách những người Leslie quý mến. Cậu thầm nghĩ không biết những ngày sắp tới sẽ như thế nào đây. Chắc giống như chứa thuốc nổ cùng với nến đang cháy trong cùng một nhà kho.

Ba ngày sau, Leslie ra viện và đi làm trở lại một tuần sau đó. Công ty trả toàn bộ viện phí, trước sự ngạc nhiên của cô và Ed. Cô biết rằng Matt làm thế chỉ vì cảm thấy có lỗi với mình. Lạ thật đấy, anh ta đâu cần phải tự sỉ vả bản thân vì chuyện đã xảy ra chứ. Cô đâu có đổ lỗi cho anh ta. Cô cũng rất thích khi khiêu vũ với anh ta cơ mà. Cô cố không nghĩ đến đoạn kết của buổi tối hôm đó. Tốt nhất là nên quên những ký ức đó đi.

Vào ngày đầu tiên trở lại làm việc, cô chống nạng hai bên nách tập tễnh bước vào văn phòng của Ed và từ từ buông người xuống chiếc ghế sau bàn làm việc của mình.

“Cậu đến đây bằng cách nào vậy?”, Ed hỏi kèm nụ cười kinh ngạc. “Cậu đâu có lái xe được, phải không?”

“Không, một cô trong khu nhà trọ của tớ làm ở Jacobsville và bọn tớ thống nhất đi chung xe ba ngày một tuần. Tớ phụ trả tiền xăng, còn vào những ngày cô ấy nghỉ làm, tớ tới đây bằng taxi”, cô nói thêm.

“Tớ vui vì cậu đã quay lại làm việc”, cậu nói với vẻ vui mừng thực sự.

“Chứ sao nữa”, cô nói kèm theo một cái liếc mắt tinh nghịch. “Tớ biết hết chuyện về Karla Smith rồi đấy, mấy nàng ở văn phòng Caldwell đến thăm kể tớ nghe. Tớ biết cô ta mê cậu như điếu đổ mà.”

Ed bật cười. “Bọn họ nói vậy à. Cô gái tội nghiệp.”

Leslie cau mày: “Cậu không thể cứ sống với quá khứ như thế”.

“Chứ còn cậu thì sao.”

Leslie đặt đôi nạng xuống sàn bên cạnh bàn và xoay ghế lại. “Tớ sẽ đi lại rất khó khăn đấy”, cô nói. “Cậu có thể đọc thư ở đây cho tớ đánh máy không?”

“Đương nhiên.”

Leslie nhìn quanh hài lòng. “Tớ thật vui vì đã quay trở lại làm việc”, cô nói nhỏ. “Tớ tưởng quý ông Caldwell kiếm cớ gì đó sa thải tớ chứ.”

“Tớ cũng là quý ông Caldwell mà”, cậu nhắc. “Matt nói dữ dằn vậy chứ không làm gì đâu. Anh ấy sẽ không sa thải cậu.”

Cô cau mặt. “Đừng vì tại tớ mà hai anh em cậu bất hòa”, cô nói với giọng lo lắng thực sự. “Thà để tớ bỏ...”

“Không, cậu không được làm thế”, Ed ngắt lời. Cậu xoa xoa mái tóc ngắn ngủn của cô cười cười. “Tớ thích nhìn thấy cậu bên tớ. Thêm nữa, cậu không đánh máy sai chính tả như máy cô khác.” Mắt Leslie bừng sáng khi nhìn cậu. Cô mỉm cười: “Cảm ơn, sếp”.

Matt mở cửa đúng lúc chứng kiến hai người trao đổi cho nhau ánh mắt tình cảm và mặt anh đanh cứng khi đóng sầm cánh cửa lại đằng sau.

Cả hai giật mình.

“Ôi trời ơi, Matt!”, Ed kêu to, nín thở. “Đừng làm thế chứ!”

“Đừng tán tỉnh thư ký trong giờ làm việc”, Matt đáp trả. Ánh mắt đen lạnh lùng của anh đưa sang Leslie, ánh mắt cô cũng lạnh lùng không kém khi nhìn lại anh. “Cô trở lại làm việc rồi đấy à, Leslie.”

“Cũng chỉ để sớm trả cho sếp tiền viện phí thôi”, cô đáp kèm theo một nụ cười gần như là xấc xược.

Anh làu bàu gì đó đáp trả rồi quay sang Ed, phớt lờ cô. “Tôi muốn chú mời Nell Hobbs đi ăn trưa và tìm hiểu xem cô ta có ý định bỏ phiếu cho bản dự kiến quy hoạch không. Nếu họ quy hoạch chỗ đất gần trại gia súc của tôi làm khu giải trí thì tôi nhất định sẽ ra hầu tòa.”

“Nếu cô ta tán thành việc đó, thì chỉ mình cô ta thôi”, Ed khẳng định. “Em đã đích thân nói chuyện với những ủy viên hội đồng rồi.” Có vẻ anh trở nên bớt căng thẳng một chút. “Được. Vậy chú đến đại lý Houlihan lái chiếc Jaguar mới của tôi về luôn đi. Nó đến sáng nay.”

Ed mở tròn mắt. “Anh định để em lái chiếc đó sao?”

“Sao không?” Matt mỉm cười nồng hậu, kiểu cười Leslie biết mình sẽ không bao giờ có thể trông thấy trên khuôn mặt điển trai ấy.

Ed bật cười. “Vậy cảm ơn anh nhé. Em sẽ quay về ngay!” Cậu chạy như điên ra hành lang. “Leslie, ta sẽ xử lý mấy lá thư kia sau bữa trưa nhé!”

“Ừ”, cô nói. “Giờ tớ sẽ nhập số liệu về gia súc cũ vào máy đây.” Cô liếc nhìn Matt như để anh ta thấy cô không hề quên yêu cầu của anh ta trước khi mình phẫu thuật.

Matt thọc tay vào túi quần và chiếu đôi mắt xanh thẳm vào đôi mắt xám của cô. Anh cố tình cho ánh nhìn đậu xuống khuôn miệng mềm mại của cô. Anh vẫn nhớ cảm giác đôi môi đó đã ngấu nghiến hôn mình thế nào...

Anh nghiến chặt răng, không cho phép mình được nghĩ về điều đó.

“Việc đó không thể trì hoãn được”, anh nói thẳng thừng. “Thư ký của tôi ở nhà vì con ốm, nên thời gian còn lại hôm nay cô làm việc cho tôi. Ed có thể nhờ cô Smith làm mấy việc vặt thay cô.”

Leslie ngập ngừng. “Vâng, thưa sếp”, cô nói với giọng lúng túng.

“Tôi phải nói chuyện với Henderson về một trong những tài khoản mới. Ba mươi phút nữa đến phòng tôi.”

“Vâng, thưa sếp.”

Hai người nhìn nhau như hai đối thủ trong một trận đấu khi Matt rít lên giận dữ rồi bước ra ngoài.

Leslie mất một lúc sắp xếp số thư từ và liếc xem qua. Lúc cô nhận ra thì đã quá ba mươi phút một chút. Một tiếng động khiến cô ngẩng đầu lên và trông thấy Matt với vẻ nôn nóng đứng trước cửa.

“Xin lỗi, tôi không để ý thời gian”, cô nói nhanh, gạt chỗ thư đã mở sang một bên. Leslie với tay lấy đôi nạng rồi đứng lên, cầm theo tệp giấy và cây bút. Cô ngước lên nhìn Matt, trông anh như cao lớn hơn thường ngày. “Tôi sẵn sàng ngay đây, thưa sếp”, cô nói nhã nhặn.

“Đừng gọi tôi là sếp”, anh nói thẳng.

“Được, sếp Caldwell”, cô đáp lại.

Anh trừng trừng nhìn Leslie, nhưng cô chỉ nhìn anh ôn hòa, thậm chí còn cố nở một nụ cười. Anh muốn ném thứ gì đó.

Matt quay đi, để cô tập tễnh đi sau mình dọc theo hành lang đến văn phòng của anh, có một cửa sổ nhìn xuống Jacobsville. Bàn làm việc của anh rất lớn làm bằng gỗ sồi chắc nịch, bao quanh toàn thiết bị và giấy tờ đủ loại. Có một chiếc ghế bọc da đằng sau bàn và hai chiếc ghế có tay vịn ấn tượng như nhau, một ghế sofa, tất cả đều màu rượu burgundy. Thảm trải sàn màu be đậm. Rèm cửa may bằng vải sọc, màu rượu burgundy xen lẫn vàng. Có một tấm chân dung ai đó trông từa tựa Matt đóng khung treo bên trên nắp lò sưởi bên trong có chất sẵn củi. Có hai chiếc ghế và một cái bàn gần lò sưởi, có thể là nơi Matt và một vị khách nào đấy ngồi cùng nhau uống cà phê hay rượu. Có một quầy bar gắn vào tường, đằng sau có gương, khiến cho không gian vốn đã rộng lại càng rộng hơn. Cửa sổ cao nhưng không khi nào mở vì tòa nhà xây theo kiểu Victoria nên văn phòng nào cũng được lắp máy điều hòa.

Matt quan sát cô đang vụng trộm nhìn quanh. Anh đóng cửa phòng lại và ra hiệu cho cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện bàn. Leslie nhẹ nhàng ngồi xuống và đặt đôi nạng bên cạnh. Cô vẫn còn hơi kém thoải mái, nhưng liều thuốc aspirin đủ để chống đỡ cơn đau trong thời gian này. Cô mong đến ngày được tháo bột để có thể đi lại bình thường.

Cô đặt tệp giấy vào lòng và điều chỉnh phần chân bên trong chỗ bó bột sao cho dễ chịu nhất có thể.

Matt ngồi dựa lưng vào ghế, hai chân đặt lên bàn và nheo mắt săm soi thân hình mảnh mai của cô trong bộ com lê màu be và chiếc khăn quàng cổ bằng len bên trong cổ áo khoác. Đường may bên ngoài của ống quần bên trái kéo lên chừa chỗ bó bột. Nếu không cô đã mặc phủ kín từ đầu đến chân rồi, như lần đầu tiên hai người gặp nhau. Nghĩ cũng lạ, trước đây anh đã không thực sự chú ý đến điều đó. Đó cũng không phải là thói quen mới kể từ đêm anh thân mật ve vuốt cô.

“Chân sao rồi?”, anh hỏi cộc lốc.

“Đang lành, cảm ơn anh”, cô đáp. “Tôi đã nói chuyện với kế toán về việc hằng tuần trích một phần tư lương của tôi...”

Anh đột ngột chồm người về phía trước như tên bắn, thả phịch chân xuống sàn.

“Kế toán là việc của tôi”, anh nói nhanh. “Cô đi quá quyền hạn của mình rồi đấy, cô Murry. Đừng bao giờ lặp lại chuyện đó.”

Cô cựa quậy trên ghế, lóng ngóng với cái chân bó bột, cố giữ bình tĩnh. “Tôi xin lỗi, sếp Caldwell.”

Giọng cô rõ và trong nhưng tay thì run rẩy trên tệp giấy và cây bút. Anh thôi quan sát cô, đứng dậy nhìn chăm chăm ra cửa sổ.

Leslie sốt ruột đợi, ánh mắt vẫn nhìn xuống tệp giấy trống trơn, tự hỏi không biết anh ta sẽ bắt đầu đọc từ đâu.

“Nghe Ed bảo cô kể cho chú ấy nghe Carolyn gọi cho cô đêm trước chúng tôi đưa cô đến phòng cấp cứu và nói gì đó thô lỗ phải không.” Anh nhớ lại những gì Ed kể về cuộc nói chuyện đó và bỗng nhiên trầm tư. Anh quay lại và bắt gặp vẻ mặt bất ngờ của cô. “Carolyn phủ nhận chuyện đã nói điều gì đó khiến cô bực bội.”

Nét mặt Leslie không thay đổi. Cô không quan tâm những điều anh nghĩ về mình nữa. Cô không thèm nói một lời để bảo vệ mình.

Anh chau đôi chân mày đen. “Sao hả?”

“Thế anh muốn tôi nói gì nào?”

“Cô nên thử xin lỗi xem”, anh lạnh lùng nói, cố khiến cô tức nghẹn. “Carolyn rất bực vì không dưng bị đổ tội lên đầu như thế. Tôi không thích để cô ấy bực”, anh cố tình nói thêm, đợi cho cô phản ứng trước thách thức đó.

Leslie cầm chặt cây bút chì. Mọi chuyện đang diễn ra theo hướng tệ hơn những gì cô nghĩ khi cố làm việc với anh ta. Anh ta không thể sa thải cô, Ed đã bảo vậy rồi, nhưng thế không có nghĩa là anh ta không có khả năng khiến cô phải bỏ việc. Nếu anh ta cứ làm khó cho cô đến mức không chịu nổi thì cô cũng không thể ở lại được.

Mọi chuyện dường như không đáng với công sức Leslie đã bỏ ra. Cô mệt mỏi, kiệt sức, còn Carolyn thì xúc phạm cô trong khi cô đâu có làm gì gây tổn thương cô ta. Cô phát ốm về việc phải cố sống hết ngày này đến ngày khác với gánh nặng của quá khứ mỗi ngày một nhiều thêm. Và sự tra tấn từ Matt Caldwell là điều tồi tệ nhất.

Leslie với tay lấy đôi nạng và đứng lên, cầm theo tệp giấy và cây bút.

“Cô nghĩ mình đang đi đâu đấy?”, Matt hỏi, ngạc nhiên vì cô không mở miệng để thốt lên một lời phản đối.

Leslie đi về phía cửa. Anh đứng lên chặn cô lại, dễ dàng vì mỗi bước đi cô phải cố hết sức.

Leslie ngước lên nhìn anh bằng ánh mắt của một con thú mắc bẫy, bất lực, chấp nhận số phận trong vô vọng. “Ed bảo anh không thể sa thải tôi mà không có sự đồng ý của cậu ấy”, cô nói khẽ. “Nhưng anh sẽ cứ thế mà dồn ép tôi cho đến khi tôi bỏ cuộc, đúng không?” Matt không nói gì. Mặt đanh lại. “Cô dễ dàng bỏ cuộc thế sao?”, anh hỏi, bẫy cô. “Cô sẽ đi đâu?”

Ánh mắt cô rơi xuống sàn. Cô nhìn vu vơ xuống một chiếc giày đế bằng có vương một chút bùn trên đó. Phải lau nó đi mới được.

“Tôi hỏi, cô sẽ đi đâu?”, Matt vẫn dai dằng.

Cô nhìn lên bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của anh. “Tôi dám chắc một điều rằng trên khắp Texas này không phải chỉ có mỗi nơi này cần thư ký”, cô nói. “Làm ơn dịch ra đi. Anh đang chắn lối ra vào đấy.”

Anh không làm theo ý cô mà thay vào đó giật đôi nạng ra khỏi tay cô và dựng chúng vào giá sách gần cửa. Anh đưa hai tay ôm lấy hai bên đầu cô, ngăn không cho cô đi. Cặp mắt đen của anh chợt lóe lên khi nhìn chăm chăm vào khuôn mặt nhợt nhạt và đôi môi mềm mại của Leslie.

“Đừng”, cô cố nói với giọng cương quyết.

Matt dịch lại gần cô hơn. Người anh tỏa ra mùi mồ hôi hơi gắt, mùi thuốc cạo râu và cà phê. Hơi thở của anh nồng ấm phả ra trước trán cô. Cô có thể cảm thấy sức ấm của cơ thể cao lớn, khỏe mạnh của anh và lờ mờ nhớ lại cảm giác trong vòng ôm và những cái ve vuốt của anh trên giường đêm nọ.

Anh cũng đang nhớ điều tương tự, nhưng không chịu được điều đó. Anh ghét cái sức hút mình đang cảm thấy từ người con gái này, người mà anh hoàn toàn không thể tin được.

“Cô nói không thích bị người khác đụng vào người đúng không”, anh nhắc cho Leslie nhớ điều cô từng nói với giọng mai mỉa cố tình khi bất ngờ đưa bàn tay rắn rỏi vuốt nhẹ vào một bên ngực cô rồi để yên đấy đầy khiêu khích.

Leslie hít vào thật sâu. Cô ngước nhìn lên anh, nét mặt lộ rõ sự yếu đuối lâu nay vẫn cố giấu. “Xin đừng làm thế”, cô nói khẽ. “Tôi không gây hại gì cho Ed và cũng không làm hại gì đến anh. Chỉ cần... để tôi đi. Tôi sẽ biến mất.”

Cô có thể làm như thế thật và điều đó khiến anh tự ái. Anh đang khiến cho cuộc sống của người con gái này khổ sở. Tại sao cô lại gợi lên trong anh những cảm xúc đắng cay, trong khi đối với những người khác - những người gặp khó khăn, đặc biệt là đi đứng khó khăn như cô - anh là một hình mẫu của sự tử tế.

“Ed không thích thế đâu”, anh nói cộc lốc.

“Ed không cần biết mọi chuyện”, cô nói chậm rãi. “Anh muốn nói với cậu ấy thế nào thì tùy.”

“Chú ấy là người tình của cô phải không?”

“Không.”

“Sao không? Khi chú ấy đụng vào người cô, cô đâu có phản ứng gì.”

“Cậu ấy đâu có làm thế. Không... giống như cách anh làm.”

Giọng nói gượng ép của cô khiến anh đâm nghi ngờ sự thô lỗ của chính mình. Anh nhấc bàn tay ra khỏi ngực Leslie rồi nâng cằm cô lên để có thể nhìn được vào mắt cô. Ánh mắt đong đầy nỗi bất an và như có một lớp sương mù bao phủ.

“Cô đã đánh lừa được bao nhiêu tên ngốc bằng vẻ ngây thơ này hả, cô Murry?”, anh hỏi lạnh lùng.

Leslie thấy mặt anh có nhiều nếp nhăn, nhiều hơn so với những người cùng tuổi. Cô thấy sự lạnh lẽo trong đôi mắt anh, nỗi đắng cay sau quá nhiều lần bị bội phản, quá nhiều năm tháng thiếu tình yêu.

Bất chợt cô đưa tay lên chạm vào tóc anh và vuốt ngược ra sau như bác sĩ Lou đã từng làm vậy với tóc cô bằng lòng trắc ẩn âm thầm.

Hành động đó khiến Matt nổi giận. Anh áp sát người vào Leslie, kìm chặt cô lại khiến cô không nhúc nhích được. Hông anh xoắn lại trong một cử động đột ngột và hung bạo.

Leslie cố vùng ra trong khi anh thốt ra những âm thanh khàn đục từ cổ họng, trên môi anh xuất hiện nụ cười trần tục cho cô thấy nỗ lực thoát khỏi anh hoàn toàn bất khả thi và chỉ khiến tình thế tồi tệ hơn thôi.

Mặt cô đỏ lên. Hệt như đêm đó. Mike cũng xử sự giống y như thế, vặn sát thân người mình vào thân người non trẻ của cô và cười cợt sự xấu hổ ngượng ngập của cô. Anh ta đã thốt ra những lời, làm những điều khiến cô buồn nôn ngay trước mặt đám bạn của anh ta.

Tay Matt trượt xuống hông cô và co người lại khi một chân cố lèn vào giữa tách hai chân cô ra. Người cô vẫn cứng đờ tựa vào anh, đông cứng vì những ký ức về một người đàn ông khác, một cuộc chạm trán khác, nhưng cũng bắt đầu hệt như thế này. Cô đã tưởng mình yêu Mike cho đến khi anh ta biến cô thành thứ đồ chơi rẻ tiền để anh ta mặc sức bày trò dâm đãng, nhạo báng sự ngây thơ của cô trước sự hưởng ứng từ đám bạn của anh ta lúc đang vây quanh chứng kiến cảnh anh ta thô bạo lột quần áo cô. Anh ta cười phá lên khi trông thấy bộ ngực nhỏ bé, thân người mảnh mai của cô, mọi thứ khác trong khi vuốt ve người cô một cách xấc láo và bỡn cợt những chỗ kín trên người cô.

Đã nhiều năm trôi qua, giờ cô hồi tưởng lại nỗi đau đó, nỗi ô nhục đó, nhớ lại cảnh tưởng nằm tênh hênh ra sàn gỗ trong lúc hai tên bạn của Mike mỗi tên nắm một bên chân đang run rẩy của cô trong lúc Mike hạ thân hình trần trùng trục của anh ta xuống người cô và thô bạo tách hai chân cô ra...

Mất một lúc, Matt mới nhận ra Leslie cứng đờ như một pho tượng với khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt mở to trừng trừng nhưng thậm chí không nhìn thấy anh. Anh có thể nghe thấy nhịp tim của cô, nhanh và hoảng loạn. Toàn bộ cơ thể cô đang run rẩy, nhưng không phải vì khoái cảm hay khao khát.

Anh cau mày buông cô ra rồi lùi lại. Cô lại run lẩy bẩy, dữ dội.

Mike cũng đã lùi lại như vậy, khi nghe thấy tiếng pháo nổ. Nhưng không phải tiếng pháo. Tiếng đạn. Viên đạn xuyên thẳng qua người anh ta, đi vào chân Leslie. Anh ta sửng sốt. Leslie vẫn còn nhớ đôi mắt xanh của anh ta khi sự sống đang vụt tắt khỏi đó, đông cứng lại và trống rỗng ngay trước khi đổ ập người xuống. Có một lỗ thủng nhỏ nơi lưng, cùng với một lỗ khác nơi ngực. Mẹ cô thét lên, cố bắn tiếp, cố giết cô. Leslie đã quyến rũ bạn tình của bà, bà muốn giết cả hai và thấy hả hê khi Mike đã chết. Leslie cũng sẽ chết!

Leslie nhớ mình nằm trần truồng trên sàn, chân bị bắn nát và máu tuôn xối xả đến nỗi cô nghĩ chắc máu sẽ cứ chảy thế này cho đến chết nếu không được giúp đỡ kịp thời...

“Leslie?”, Matt hỏi giật.

Anh điếng người khi người cô bỗng mềm oặt rồi lả đi không còn biết gì nữa.

Khi cô tỉnh lại, Ed đang cúi xuống cô đầy lo lắng. Cậu đang chườm một chiếc khăn tầm nước lên trán cô. Leslie lờ đờ nhìn cậu. “Ed?”, cô lí nhí “Ừ. Cậu ra sao?”

Leslie chớp mắt và nhìn xung quanh. Cô đang nằm trên trường kỉ lớn bọc da màu rượu burgundy trong văn phòng của Matt. “Chuyện gì xảy ra thế?”, cô lặng người hỏi. “Tớ ngất đi à?”

“Chứ còn gì nữa”, Ed nói nặng nhọc. “Cậu trở lại làm việc sớm quá. Lẽ ra tớ không nên đồng ý để cậu làm vậy.”

“Nhưng tớ đâu có sao”, Leslie khăng khăng, cố gượng ngồi dậy. Cô thấy chóng mặt và buồn nôn, phải cố hết sức kìm lại mới có thể cử động được.

Leslie chầm chậm hít vào và mỉm cười với Ed. “Tớ nghĩ mình vẫn còn yếu trong người, mà sáng nay cũng không ăn gì nữa.”

“Ngốc nghếch”, cậu nói, mỉm cười.

Cô mỉm cười đáp lại: “Tớ không sao. Cậu đưa hộ tớ cặp nạng được không?”.

Cậu với tay lấy đôi nạng lúc nãy được Matt dựng vào tường, cô thoáng thấy bóng anh ta đứng đó bất động như thể bức tượng được khắc bằng đá. Cô đón lấy đôi nạng từ Ed và kẹp vào hai bên nách.

“Cậu đưa tớ về nhà được không?”, cô hỏi Ed. “Tớ nghĩ có lẽ mình sẽ xin nghỉ làm một ngày, thế có sao không?”

“Không sao?”, Ed trăn an. Cậu nhìn về phía Matt. “Đúng không, Matt?”

Matt gật đầu cộc lốc. Anh nhìn cô lần cuối rồi đi ra cửa.

Leslie cảm thấy nhẹ nhõm. Cô nhớ chuyện đã xảy ra, nhưng không định nói cho Ed biết. Cô không muốn gây nên bất kỳ mối bất hòa nào giữa Ed và người anh họ cậu vốn tôn sùng. Cô, không còn ai thân thuộc trên đời này ngoài người mẹ ghét bỏ mình, thèm khát gia đình hơn bất kỳ ai khác.

Cô để Ed đưa mình về nhà và cố không nghĩ tới những chuyện đã xảy ra trong văn phòng của Matt. Leslie biết rằng từ giờ trở đi, mỗi lần trông thấy anh cô sẽ lại nhớ những giây phút kinh hoàng cuối cùng trong căn hộ của mẹ năm mười bảy tuổi. Nếu còn nơi nào khác để đi, cô sẽ đi. Nhưng lúc này cô đang bị mắc kẹt trong lòng tốt của một người đàn ông không có lòng tốt, một nạn nhân của quá khứ mà thậm chí cô không thể nói về.

Ed trở về văn phòng, quyết định làm cho ra lẽ với Matt. Trực giác mách bảo cậu rằng việc Leslie ngất đi hẳn là do anh họ cậu nói hay làm gì đó với cô và cậu nhất định sẽ ngăn không cho Matt đối xử với cô như vậy trước khi mọi chuyện đi quá xa.

Vô cùng thất vọng khi đã sắp sẵn trong đầu những gì muốn nói với Matt nhưng bước vào văn phòng thì không thấy Matt đâu.

“Nghe anh ấy bảo đi Victoria để gặp ai đó về chuyện tài sản gì đó”, một cô thư ký báo lại. “Vội lắm, đi bằng chiếc Jaguar mới màu đỏ ấy. Nghe nói anh mới đưa về từ cửa hàng Houlihan.”

“Ừ, đúng vậy”, cậu đáp, cố nở một nụ cười vui vẻ. “Chạy nhanh như gió ấy.”

“Chúng tôi có thấy”, cô ta lẩm bầm, giọng khô khốc. “Anh ấy lao như bay qua khúc cua. Hi vọng anh ấy sẽ giảm tốc độ. Thật tiếc nếu làm hỏng cái xe mới tậu.”

“Để rồi xem”, Ed nói. Cậu quay về văn phòng mình, thấy khó hiểu về cách hành xử lạ lùng của Matt nhưng lại thấy nhẹ người vì ngay lúc này không phải đối mặt với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.