6h tối, cô Thúy đang ngồi soạn lại một ít giáo án thì có chuông điện thoại:
- - Alo, anh Đại à..? Anh đang làm gì đấy, anh ăn cơm chưa..?
Chú Đại trả lời:
- - Anh đang ngồi ở quán cà phê mà ta hay gặp nhau, em ra đây một chút được không.?
Cô Thúy ngạc nhiên nhưng cũng rất mừng rỡ, thu dọn giáo án, sách vở lại cô Thúy đáp:
- - Hi hi, em tưởng ngày mai anh bay thì hôm nay phải chuẩn bị đồ đạc chứ. Nhớ em quá nên phải đến gặp phải không..? Đợi em một chút em ra ngay.
Chú Đại im lặng chờ đợi, khi mà mới chỉ ngồi chưa được 15 phút nhưng trên bàn chú Đại đã uống hết hai ly cà phê đen. Đôi bàn tay thi thoảng lại nắm chặt lại đầy giận giữ, túi hồ sơ đựng những bức ảnh khốn nạn được chú Đại để ngay ghế bên cạnh. Cô Thúy cuối cùng cũng xuất hiện, vừa mở cửa bước vào không khó để cô Thúy nhận ra hình dáng của người yêu đang ngồi đợi mình ở đó.
Cố đi khe khẽ lại, cô Thúy còn ra hiệu cho nhân viên phục vụ im lặng để cô tạo bất ngờ. Chụp hai tay vào mắt chú Đại, cô Thúy làm bộ giả giọng nói:
- - Đoán xem ai đây..?
Chú Đại nhếch mép cười, có lẽ lúc này chú Đại đã cảm thấy ghê sợ người phụ nữ đang đứng phía sau mình, cô ta vào khách sạn qua đêm với gã đàn ông khác, đi ăn uống với hắn tại quán ăn dành cho những cặp tình nhân, ngồi lên chiếc xe hạng sang của hắn ra bờ biển ngắm cảnh, con đàn bà nói dối chú Đại là uống bia say ngủ nhờ nhà bạn, không nghe điện thoại của người yêu bởi vì nó đang nằm chung giường với thằng đàn ông khác. Nỗi đau đớn đến tận cùng khi mà chú Đại nghĩ rằng mình đã bị phản bội, ghê tởm hơn miệng cô ta còn thốt ra những lời đầy ngọt ngào trong khi cô ta chỉ là một con khốn.
- - Sao thế, không nhận ra ai à...? Hi hi anh đợi em lâu chưa.
Chạy sang ghế đối diện cô Thúy nhìn hai ly cà phê, cô hoảng hốt:
- - Chết thật, sao anh uống nhiều cà phê thế. Đêm nay anh còn phải ngủ để mai còn bay chứ. Anh đúng là không chịu quan tâm đến sức khỏe của mình gì cả.
Chú Đại vẫn im lặng, ngồi nhìn cô Thúy một hồi, chú Đại cất lời:
- - Em lo cho sức khỏe của anh thế sao..?
Cô Thúy ngạc nhiên nhìn chú Đại nói:
- - Ủa, anh làm sao đấy, em không lo cho anh thì lo cho ai. Mà anh mệt phải không, nhìn sắc mặt của anh không được tốt lắm. Hay là giận em, mặt này đúng là giận em rồi. Nhưng em có làm gì đâu mà anh giận....Đi ăn đi, hôm nay em cho anh ăn toàn những món anh thích, sang bên kia ăn toàn shushi lại nhớ đồ Việt Nam cho mà coi.....Mình đi đi anh.
- - Cô thôi diễn đi, cô còn định muốn giấu tôi đến bao giờ. - Chú Đại nói một câu khiến cô Thúy sững người. Có lẽ cô Thúy lúc này chợt nhận ra chú Đại đã biết chuyện bố mẹ đến nhà cô Thúy rồi bị mẹ cô Thúy sỉ vả không ra gì. Cô Thúy ấp úng, run run bàn tay cô Thúy khẽ trả lời:
- - Anh cho...em...xin lỗi.....Chuyện đó...thật sự...em cũng không ngờ...là...
Chú Đại cau mày, khuôn mặt chú Đại chưa bao giờ đáng sợ như thế:
- - Xin lỗi ư, cô coi chuyện đó chỉ cần xin lỗi là xong ư..? Quân khốn nạn....Sao cô lại dám làm thế với tôi.
Cuộc nói chuyện giữa hai người tuy có phần gay gắt nhưng do quán vào giờ này không có khách, nhân viên cũng đang nghỉ để ăn uống, thay ca nên không có ai chú ý đến hai vị khách quen thuộc của họ, hoặc có lẽ nhân viên nghĩ cặp đôi này hơn hai năm qua vẫn luôn mặn nồng, hạnh phúc mỗi khi họ xuất hiện ở quán nên bây giờ họ cũng nghĩ vậy.
Cô Thúy bất ngờ trước cách nói chuyện của chú Đại, cô nghĩ chuyện đó lỗi cũng không hoàn toàn thuộc về cô khi mà chính chú Đại cũng muốn giấu bố mẹ mình. Nhưng bị người yêu chửi là quân khốn nạn rồi lừa dối khiến cô Thúy cảm thấy ấm ức, cô bật khóc:
- - Anh chửi em là quân khốn nạn chỉ vì chuyện bố mẹ anh đến nhà em sao..? Chuyện đó tuy rằng lỗi cũng là của em một phần nhưng chẳng phải mỗi lần em muốn nói với hai bác anh đều ngăn cản hay sao..? Giờ anh đổ lỗi hết lên đầu em..? Tất cả là do em sai..?
Chú Đại với tay sang bên cạnh lấy túi hồ sơ rồi cầm xấp ảnh có một vài tấm đã nhàu nát do bị chú Đại vò trong lúc tức giận, đập xấp ảnh xuống bàn chú Đại gằn giọng:
- - Chuyện đó tôi không nói, mà đây....Nhìn...kỹ đi, cô giải thích sao về những bức ảnh này. Cô với thằng chó này đã qua lại với nhau bao nhiêu lâu, tại sao cô nói dối tôi là cô ngủ ở nhà bạn, không nghe điện thoại của tôi trong khi cô đã đi vào khách sạn với nó qua cả một đêm. Trả lời đi con khốn...
Chưa bao giờ chú Đại nặng lời như vậy với người yêu, nhưng bản tính nóng nảy, cộng thêm những bức ảnh rõ ràng trước mặt. Một kẻ giang hồ có máu điên như chú Đại không thể bình tĩnh để mà ngồi nói chuyện một cách tử tế được. Cũng bởi tình yêu mà chú Đại dành cho cô Thúy rất lớn, sự tin tưởng, lòng yêu thương, tự trọng của một người đàn anh đã từng có tiếng nói trong xã hội, việc bị người yêu phản bội trong khi vẫn còn mở mồm ra nói ba từ " em yêu anh " ngày hôm qua khiến chú Đại mất kiểm soát. Lúc này thấy có to tiếng, nhân viên phục vụ quán cà phê vôi vã chạy lại xem xét tình hình.
Cô Thúy đứng lặng người, tay cầm những bức ảnh chụp lại từng khoảnh khắc, từng thời điểm cô và Trung cười đùa, ăn uống vui vẻ, hay như những cảnh hai người cùng nhau đi vào khách sạn cho tới sáng ngày hôm sau. Cả người cô run lên, nước mắt tự chảy xuống rơi vào những bức hình mà cô đang cầm trên tay. Giờ đây, dù có nói gì đi chăng nữa cô cũng chẳng thể nào giải thích nổi, bởi sẽ chẳng ai có thể tin được câu nói: Em và anh ta không có chuyện gì.
Nỗi oan này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, cô đã hiểu vì sao người mà cô yêu lại dùng những lời lẽ thô tục để mắng chửi cô, bởi chỉ cần nhìn những bức ảnh này ngay bản thân cô cũng cảm thấy nhơ nhớp, đáng hổ thẹn. Tuy những tấm hình không phải toàn bộ sự thật nhưng nó cũng không phải là giả. Những ngày đó cô Thúy đã có chút xao xuyến với người đàn ông tên Trung, và cái đêm cô ở trong khách sạn với Trung là sự thật.
Cố gắng mở lời trong đau đớn, tuyệt vọng cô Thúy nói:
- - Anh Đại, em xin anh...hãy...tin em....Em không làm gì có lỗi với anh cả.
Nhìn những giọt nước mắt của người mà mình thương yêu đang rơi lã chã, khuôn mặt xinh đẹp ấy nay chỉ còn là một thoáng đau buồn. Chú Đại chua chát đứng dậy, mọi thù hận trên đường xuống đây đã không còn, nó chuyển thành sự khinh bỉ khi người phụ nữ mà chú Đại vô cùng yêu thương không thể đưa ra một lời phủ nhận những bức ảnh kia là vô lý:
- - Tin ư, cô bảo tôi phải tin thế nào đây khi bản thân cô cũng không hề chối cãi. Lẽ ra tôi đã muốn giết chết cô cũng như cả gia đình cô vì việc sỉ nhục gia đình tôi. Cô thừa hiểu từ trước đến nay ai có thể chửi tôi cũng được nhưng nếu động đến gia đình tôi thì tôi không bao giờ bỏ qua dù tôi có phải bỏ mạng, và cô cũng chính là một thành viên trong cái gia đình đó. Thà rằng cô bỏ tôi rồi đến với nó tôi sẽ hiểu, nhưng cuộc đời tôi ghét nhất những kẻ nói dối. Tôi yêu cô và ngay lúc này đây tôi vẫn muốn giết chết cô....nhưng tôi không thể làm được. Tôi sẽ để cô được toại nguyện với kẻ mà bố mẹ cô lựa chọn. Mà không cả cô cũng đã chọn hắn rồi....Giữ lấy những tấm ảnh kỷ niệm của hai người đi. Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi một lần nữa.
Dứt lời chú Đại quay lưng bỏ đi, hai bàn tay vẫn nắm chặt lại, chú bước qua những nhân viên phục vụ đang đứng đó khiến cho họ cũng hoảng sợ vội vàng dạt sang hai bên. Những tiếng ì xèo bắt đầu vang lên bàn tán, bởi trong số những bức ảnh kia có cả ảnh cô Thúy và Trung ngồi gặp gỡ ngay tại quán này, và đồ uống Trung gọi cũng chính là cà phê đen không đường bỏ muối.
Cô Thúy vội lau nước mắt, thu những tấm ảnh lại cho vào túi xách cô Thúy cũng vội bước ra khỏi quán trong những lời bàn tán của nhân viên phục vụ. Những cô gái ở đó nói nhỏ với nhau cô Thúy lẳng lơ, người thì lắc đầu:
- - Cũng phải thôi, nếu mà để chọn thì tao cũng chọn anh soái ca kia chứ. Nhìn ông ban nãy đúng dân xã hội đen luôn, nhìn sợ thật đấy...
Vừa lái xe, chú Đại gọi cho Long:
- - Alo, Long à..? Anh cần em làm cho anh một vài việc. Anh sẽ nói qua điện thoại thôi, giờ anh phải quay về Hà Nội ngày mai còn bay sang gặp đối tác. Anh không sao, đừng lo.....Qua nhiều chuyện thì anh cũng không còn như trước nữa rồi. Anh không trách em vì không nói cho anh biết trước, ít nhất là bây giờ anh vẫn có thể tập trung vào công việc. Ừ, tìm hiểu rồi giải quyết gọn gàng cho anh. Gặp em sau...
Tắt máy, chú Đại lái xe trên con đường vắng vẻ chỉ có ánh đèn cao áp đang chiếu sáng. Không một ai biết, không một ai biết rằng trong chiếc xe đang lao nhanh với vận tốc lớn kia....Người đàn ông đó đang khóc một mình, những giọt nước mắt rơi xuống nghẹn ngào, nỗi đau này còn đau hơn những nhát dao, những vết chém đã thành sẹo trên cơ thể anh ta.....Chưa bao giờ yêu ai, nhưng khi yêu là yêu hết mình để rồi giờ đây tình yêu đó đã gần như giết chết một người đàn ông vốn dĩ đã phải gồng gánh trên đôi vai nhỏ bé quá nhiều áp lực. Câu chuyện tình yêu có lẽ đến đây đã phải dừng lại......