Ông Xã Ác Ma Của Tôi

Chương 20



“ Tiểu Như! Cậu dậy đi!” Tiểu Lục cố gắng lay lay cô dậy

Mày xinh khẽ nhíu lại, hàng mi dài cong vút mở ra, chớp chớp vài cái. Hả? Đã về kí túc xá rồi sao? Cô dựng người dậy, ngó nghiêng xung quanh thì lại đập vào mắt là gương mặt ngạc nhiên của tiểu Lục.

Vừa rồi ở trên máy bay còn ngủ quên, tại sao bây giờ đã về kí túc xá rồi? Chẳng lẽ tên kia đưa mình về sao? Không thể nào, hắn làm sao mà có lòng dạ tốt bụng như vậy được chứ? Có ma mới tin.

Tiểu Lục thì khác, vẫn nhìn chăm chú Mạc Hân Như, chẳng qua vừa rồi, tự nhiên có người gõ cửa phòng, cô vừa hốt hoảng bởi trước mặt mình là người đàn ông rât đỗi hoàn mỹ. Dáng người cao lớn, cơ ngực rắn chắc phập phồng trong áo sơ mi lịch lãm, đôi mắt anh tuấn đen thẳm, lông mày rậm có chút nhíu lại, còn môi mỏng quyến rũ mê người. Kì lạ hơn, trên tay anh ta bế tiểu Như đang ngủ say sưa, không biết gì hết, lúc đó cô được một phen chấn động.

Anh ta không thèm để ý gì đến người phía trước, chỉ yên lặng đi vào, đặt tiểu Như lên giường, đắp chăn cho cô ấy rồi lễ phép chào cô, lịch sự đi ra ngoài.

Hôm qua khi nghe tin chiếc du thuyền đi Thượng Hải bị cài bom, phát nổ đến mảnh vụn cũng không còn nguyên vẹn, trái tim cô muốn bật tung ra ngoài. Hối hả chạy đến sở cảnh sát ngóng tin tức, đáng tiếc, viên cảnh sát ở đó chỉ nhàn nhạt lăc đầu, không một người nào giữ nổi được mạng sống. Lúc đó, cả thế giới như đổ ập xuống đầu cô, cảnh vật trước mặt tối sầm lại; cô ân hận, ân hận vì đã để cho tiểu Như lên chuyến tàu đó, ân hận vì bản thân mình đã không bảo vệ tốt tiểu Như.

Cho tới hôm nay, nhìn tiểu Như vẫn còn an toàn không vết xước trên người, cô muốn vỡ oà nhưng lại không thể, nước mắt cứ đọng tại khoé mi, dần dần tích tụ lại.

Mạc Hân Như nhìn tiểu Lục rưng rưng nước mắt, quên bẵng cả chuyện làm sao mình về được đây, vội vã ôm lấy tiểu Lục dỗ dành. Tiểu Lục hệt như một đứa trẻ, sà vào lòng ôm chặt lấy cô mà khóc thút thít.

“ Ô...ô Tiểu Như, cậu biết hôm qua tớ biết tin du thuyền bị nổ đau lòng như thế nào không? Nghĩ rằng do mình đã đưa cậu đến đó, mới buồn làm sao! Cho tới khi hôm nay có người đưa cậu về, tớ chỉ sợ không dám nhìn mặt cậu, không dám nói rằng tớ thật hạnh phúc biết bao khi nhìn thấy cậu trở về, chỉ dám thở phào nhẹ nhõm. Tiểu Như, cậu là người bạn chí cốt của tớ, không có cậu tớ biết sống sao đây? Ô..ô”

Bộ dáng này của tiểu Lục, cô chưa nhìn thấy bao giờ, thường thì cô ấy lúc nào cũng cứng rắn, mạnh mồm mạnh miệng chửi bới người ta, nay lại ôm cô khóc thút thít, thật là khó mà làm quen được.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy tiểu Lục khóc chắc là vào khoảng 2 năm trước, khi Thẩm Triệt chia tay cô ấy, dứt khoát đi ra nước ngoài du học. Thẩm Triệt là tình yêu đầu đời của tiểu Lục, một tình yêu mới chớm nở bao giờ cũng hết sức thơ mộng, ngây ngô; khi ấy tiểu Lục chỉ là một cô học sinh loại B, vô cùng thích đi gây sự với người khác, trái ngược hẳn với Thẩm Triệt thư sinh, nho nhã. Cho tới ngày khai giảng, Thẩm Triệt bỗng tỏ tình với tiểu Lục, nói rằng thích cô ấy từ hồi mẫu giáo, luôn dõi theo từng bước chân, ngắm nhìn từng nụ cười đẹp đẽ như ánh mặt trời của cô. Nhưng tuổi trẻ bồng bột, không hiểu chuyện, Thẩm Triệt vì học bổng trước mắt, bỏ tiểu Lục đi, bay qua nước ngoài du học. Tiểu Lục vì chuyện đó khóc sướt mướt, một tuần liền không thèm ra khỏi nhà; và đó là lần đầu tiên cô nhìn thấy tiểu Lục khóc.

Nhưng lần này lại khác, giọt nước mắt đó không phải là đau thương, không phải nước mắt bi ai, chỉ là sự nhung nhớ, nhớ thương đến tuột cùng.

Cô ôn tồn vỗ hai bả vai đang run run, ý muốn nói rằng không có chuyện gì xảy ra; tiểu Lục thút thít một lúc rồi mới ló gương mặt mèo bẩn, nước mắt nước mũi tèm nhem ra.

“ Cậu xem kìa, khác gì lão lão hồi xưa khác gì lúc bị trộm mất cây mai trong vườn không? Thật bẩn quá đi.” Cô chỉ vào mặt tiểu Lục, cười xuề xoà.

Lão lão là ông lão già nhất trong khu phố nhà cô và tiểu Lục, thường vô cùng yêu quý những cây mai, lúc nào ông cũng đi sưa tầm các cây mai trên thế giới về. Chính vì “vườn mai gà con” - tên vườn mai của lão lão mà bọn trẻ đặt cho; ai ai cứ đến Tết là đến nhà lão lão xin lộc, cùng nhau ngắm nhìn cây mai xum xuê nở rộ. Từ đó, có một lần cây mai quý của lão lão bị trộm mất, ông khóc than ba ngày ba đêm liền, khiến cho ai nấy cũng phải sợ. Qua đấy mà mỗi khi người nào khóc, cô và tiểu Lục đều lấy lão lão ra làm ví dụ cho gương mặt tèm nhem của họ.

“ Tiểu Như! Sao cậu phụ lòng mình thế? Dám đem mình ra so sánh với lão lão, buồn muốn chết à! “ Tiểu Lục mếu máo, hai tay đánh cô liên tục.

“ A được rồi, mình biết lỗi rồi, đừng đánh nữa, đau quá.”

Quả nhiên tiểu Lục dừng đánh, cô bĩu môi xoa xoa hai tay sớm đỏ ửng, tỏ vẻ đáng thương. Nhưng nào ai ngờ, lại bị tiểu Lục đè ra chất vấn.

“ Mạc Hân Như, thành thật được khoan hồng, giả dối tặng cái roi, người đưa cậu về là ai hả? Sao mà đẹp trai đến ngất ngây luôn á! Tớ nghe nói kí túc xá của chúng ta xuất hiện nam nhân, chị em đều kéo nhau đến xem hội, hại tớ đuổi mãi mới chịu đi.” Tiểu Lục kể lại vụ việc, thừa cơ tâng bốc mình lên.

Đẹp trai? Nam nhân? Không phải cái tên Tư Dạ Phong đó chứ? Ôi trời, chẳng lẽ chính tay hắn ôm mình về phòng sao? Xong rồi, thế thì còn mặt mũi nào ra đường chứ? Bị một tên đàn ông ôm về phòng thì còn ra thể thống gì? Tư Dạ Phong! Cả đời này mà tôi không ló mặt được ra ngoài đường, tôi liền tìm anh để tính sổ!

Thế là cô ngồi thuật lại từ đầu đến cuối sự việc cho tiểu Lục nghe, về việc bị Tư Dạ Phong lừa thế nào, về việc hắn chính là tổng giám đốc Nhất Thế, và đặc biệt, nhấn mạnh sự việc mình bị bắt cóc ra sao. Nhưng ai ngờ, nàng tiểu Lục nghe sau, hai mắt sáng ngời như đèn LED, không thèm để ý tới việc cô khổ sở ra sao, chỉ quăng đúng một câu rồi lăn ra giường mộng tưởng.

“ Nếu tớ mà là cậu, tớ liền bám anh ý cho tới cuối cuộc đời, cậu đúng là sướng mà không biết hưởng.”

Mặt cô đen thui lại, méo xệch sang một bên, cái gì mà bám lấy suốt cuộc đời chứ? Cô cho dù bị người ta bóp cổ tới chết cũng không bao giờ đồng lòng đi theo Tư Dạ Phong! Thản nhiên bắt cóc người ta như không, đã thế còn cướp mất nụ hôn đầu chứ, có đáng chết không? Bây giờ cô mới thực hâm mộ cái cô Mã Y Kiều kia, một lòng một dạ trung thành đi theo Tư Dạ Phong, còn cả những người bạn có thể chịu đựng được hắn ta!

Tiểu Lục đang nằm bỗng ngóc đầu dậy, dường như nhớ ra một cái gì đó, bỗng hốt hoảng nhảy xuống giường.

“ Chết rồi! Hôm nay trên lớp có tiết của thầy Tô, tớ lại quên mất! Tiểu Như, cậu ở nhà ngoan nhé, đừng có đi đâu, khi về sẽ mua mì kéo Lan Châu cho cậu, thế nha.” Tiểu Lục vội vớ lấy cặp sách, chạy như bay ra ngoài cửa.

Cô thấp thoáng thấy dáng vẻ hớt hải chạy của tiểu Lục qua cửa sổ, bật một nụ cười rồi nằm xuống kéo chăn, tiến vào mộng đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.