Edit: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]
Beta: Đông Thần Thần [冬辰辰] aka Miyuki
“Này~” An Phách Hòa đứng lên, cố gắng nở nụ cười, vẫy tay với Lâm Nam nói, “Hôm nay anh cực khổ rồi, nghỉ ngơi sớm đi!”
Nói xong, không đợi Lâm Nam trả lời, cô vội bước qua anh như đang chạy trối chết, sau đó đóng cửa phòng ngủ cái rầm.
Lâm Nam “…” Anh đứng im lặng trước cửa một lát, sợ anh thế à? Anh sờ sờ cổ khó hiểu.
An Phách Hòa nín thở, áp sát tai lên cửa, nghe thấy tiếng bước đi xa của Lâm Nam thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô ôm đầu lăn lộn trên giường, phải làm sao bây giờ? Joss to mồm, xong đời rồi, ba mẹ nhất định sẽ biết cho coi, có khi cả trường cũng biết ấy chứ.
Gào gào gào, cô không dám tưởng tượng nữa.
Hôm sau An Phách Hòa uể oải, hai mắt đen thui như gấu trúc.
Bữa sáng vào tay cô bị hủy hoại vô cùng, quả trứng gà xinh đẹp đã bị cô dầm dầm thành hình thù kì quái nào đó, Lâm Nam vốn đang đọc báo cũng biết cô có gì đó không ổn, anh nhìn cô, bình tĩnh nói, “Ăn đi.”
Sao anh có thể hiểu được cái khổ của tôi chứ! An Phách Hòa uể oải liếc nhìn Lâm Nam, thả nĩa lên dĩa đồ ăn, hai tay đan lại, trịnh trọng nói, “Tôi thấy có lẽ tôi sắp nổi tiếng rồi.”
“Phụt.” Lâm Nam cũng đang ăn sáng, nghe cô nói vậy thì suýt phun hết ra ngoài, may anh kịp thời che tay lại, nhíu mày ra hiệu An Phách Hòa giải thích.
“Tôi… anh… có khả năng chúng ta sẽ cùng nhau đó!” An Phách Hòa đau lòng đập bàn, không biết bao nhiêu người trở thành antifan nữa, cuộc sống sau này của cô nhất định sẽ thảm lắm đây.
Lâm Nam cố nuốt đồ ăn trong miệng xuống, sau đó khó khăn mở miệng, “Cùng nhau cái gì?”
“Là mọi người sẽ nói anh là bạn trai của tôi đó.” An Phách Hòa không dám nhìn Lâm Nam, cô thấy Lâm Nam nhất định cũng tuyệt vọng.
Nhưng Lâm Nam lại không chút do dự hỏi ngược lại, “Không đúng à?”
An Phách Hòa “???” Vậy là thật hả?
Lâm Nam nhếch môi cười, anh mặc chiếc áo len mỏng màu đen, nhìn rất thoải mái, tóc vẫn chưa kịp chải, có mấy sợi vểnh lên.
Nụ cười khiến gương mặt của anh lúc này trở nên trẻ con vô cùng, ngay cả ánh nắng cũng bị anh át đi.
An Phách Hòa nhìn Lâm Nam như vậy, đột nhiên muốn vuốt tóc anh lạ lùng.
Nhưng nụ cười của anh lập tức biến mất, giống như nó chỉ là ảo giác của An Phách Hòa, Lâm Nam nghiêm mặt nói, “Không phải chúng ta đang hoàn thành nhiệm vụ trên sổ sao, lúc này chúng ta là người yêu mà.”
An Phách Hòa “…” Hồi trước cung phản xạ của anh không dài thế đâu.
“Không sao, tôi không quan tâm.” Lâm Nam không nhìn cô nữa, bắt đầu thong thả uống trà, dùng hành động để bày tỏ cái nhìn không quan tâm lời đồn của anh.
Nhưng An Phách Hòa quan tâm được chưa? Kiếp trước hai người là vợ chồng hợp pháp cô còn bị người khác chặn đánh đấy.
Kiếp này… tạo nghiệt gì không biết nữa.
May mà An Phách Hòa luôn dùng câu thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng làm lời răn, cô quyết định không để ý mấy cái này, khó lắm mới có chuyến đi du lịch miễn phí, cô nên chơi thật vui mới phải, còn mấy thứ này đợi về rồi tính.
Sau đó cô vui vẻ ăn sáng, “Hôm nay chúng ta đi đâu chơi đây?”
Lâm Nam nghiêm túc đọc báo, tao nhã nhấp trà, “Nên huấn luyện thôi”
“Hả?” An Phách Hòa thấy mình nghe nhầm rồi.
Người đối diện một tay cầm tách trà, tay kia lấy một quyển sổ nhỏ từ trong túi áo ra, sau đó quơ quơ trước mặt An Phách Hòa.
Bên trên có mấy chữ bự – KẾ HOẠCH HUẤN LUYỆN.
Đây không phải là bản hướng dẫn du lịch hôm qua hả? Cô ít đọc sách, đừng lừa cô nha!
Ánh mắt trời vẫn long lanh như trước, gió biển thổi rất mạnh.
An Phách Hòa mặc một bộ đồ huấn luyện nhìn biển rộng trước mặt.
Hôm nay gió rất lớn, sóng biển đập lên bờ rất ác liệt.
Cô cảm thấy mình cũng hào hùng lên không ít, có điều… cô quay đầu nhìn Lâm Nam, “Có thể thay đồ bơi không?” Sau đó còn mua thêm phao cứu sinh nữa! Sóng mạnh vậy đập ngất thì sao giờ?
Lâm Nam khó chịu nhìn cô, “Huấn luyện phải ra dáng huấn luyện” Sau đó móc quyển sổ kia ra, “Bơi là một loại vận động tốt cho sức khỏe, nhất định phải tận dụng thời gian lúc ở đây.”
Mấy cái mặt trời, sóng biển, bãi cát và trai đẹp cơ bắp đâu cả rồi?
Hai người đứng trên miếng nham thạch hơi nhô ra, im lặng đối diện nhau.
Gió biển thổi mạnh khiến mái tóc An Phách Hòa bị thổi rối bù.
Lâm Nam không nhúc nhích, liếc mắt nhìn biển rộng trước mắt.
Ý của anh rất rõ, An Phách Hòa cắn răng nhảy xuống.
Trời rất nóng, ở trong nước rất thoải mái, nếu không có cái đống sóng biển đang đập mạnh lên người cô thì tốt rồi.
An Phách Hòa đấu tranh một hồi, sau đó mới lấy hơi, sau đó ngẩng đầu nhìn lên bờ.
Lâm Nam đứng nhìn cô, hai tay đút vào túi quần.
Gió mạnh thổi quần áo của anh bay phần phật nhưng anh vẫn đứng nghiêm không nhúc nhích.
An Phách Hòa thậm chí còn nghĩ, cho dù bắt anh đứng như vậy một ngày anh cũng không nói gì mà đứng yên như vậy cho coi.
Sau đó An Phách Hòa chỉ có thể ngoan ngoãn bơi dưới biển xanh sóng mạnh một giờ trước uy thế của anh.
Sóng biển giống như con dã thú không biết mệt mỏi, nó rít gào đầy giận giữ, nó mở miệng lớn với ý định nuốt chửng An Phách Hòa vào bụng.
Ý thức của cô dần trở nên mơ hồ, không biết là do sóng biển quá mạnh hay do cô quá mệt, cô bắt đầu không còn muốn chống lại những cơn sóng mạnh kia nữa.
Sau đó… cô đột nhiên cảm thấy buồn ngủ.
Khổ quá, không bằng ngủ một giấc.
An Phách Hòa vừa xuất hiện ý nghĩ này thì cánh tay đã bị người nào đó kéo lại, cô kinh ngạc mở mắt ra thì thấy gương mặt lo lắng của Lâm Nam, “Sao mệt mà không lên bờ?”
An Phách Hòa há miệng, không nói gì.
Lâm Nam cau mày, một tay ôm hông cô, một tay rẽ sóng đi lên bờ.
An Phách Hòa biết thể lực của cô yếu hơn các omega khác không ít.
Nếu Lâm Nam mời cô tham gia, dù không phải vì chiến thắng cô cũng không thể để Lâm Nam mất mặt vì mình, bởi vậy cô mới bán mạng mà huấn luyện như thế.
Nhưng Lâm Nam đương nhiên không muốn nợ ai, lúc này cả người anh ướt đẫm, anh cúi đầu nhìn An Phách Hòa đang nằm trên bờ cát, tuy anh không nói gì nhưng cô biết anh đang giận.
Lát sau, Lâm Nam ngồi xổm xuống, nhìn An Phách Hòa, “Tôi vốn muốn xem cậu có thể kiên trì bao lâu, không ngờ cậu lại định từ bỏ… Tôi chỉ muốn cậu quyết tâm hết sức mình.” Anh đưa tay vuốt mái tóc đang bay lung tung trên mặt An Phách Hòa, dịu dàng vén tóc ra sau tai cô.
Đầu ngón tay ấm áp chạm vào gương mặt tê tái do gió thổi của An Phách Hòa, sự ấm áp kia như có sinh mệnh, nó len vào là da của cô rồi thâm nhập vào trong xương tuỷ của cô.
“Nhưng tôi không muốn cậu quá sức.
Có lúc cậu cũng có thể tin tôi, cậu không làm được thì tôi làm thay cho cậu.
Có tôi ở đây, cậu chỉ cần làm bằng 20% người khác là đủ rồi.”
Lâm Nam đứng ngược gió, tóc của anh dán lên mặt, An Phách Hòa chưa từng thấy dáng vẻ anh nhếch nhác đến thế bao giờ.
Nhưng lúc này nghe anh nói vậy, cô đột nhiên chỉ muốn ôm chặt bắp đùi của anh mãi không buông.
Chuyện này đúng là rất tuyệt, giống như lúc bạn chơi game thì treo máy, sau đó bạn game vẫn ung dung vẫy tay hai cái rồi chiến thắng.
Ừ… cảm giác này rất sảng khoái!
Trong lòng An Phách Hòa cảm thấy vui vẻ khi có thể ôm được cái đùi tráng kiện như vậy.
Bởi vì cô bị cảm nắng nhẹ nên kế hoạch buổi chiều của Lâm Nam bị thủ tiêu, anh để cô nghỉ ngơi trong khách sạn thật tốt.
An Phách Hòa cho rằng Lâm Nam sẽ đỡ mình về, ai ngờ anh vẫn duy trì cự ly một bàn tay với cô, anh đi chậm rãi đằng sau cô.
Cô chỉ có thể thất vọng tự mình đi về khách sạn.
An Phách Hòa nằm lì trên giường hờn dỗi, anh dằn vặt cô đến mức cô bị cảm nắng rồi một mình đi chơi là sao? Anh đi đâu chơi rồi? Được Brighton hướng dẫn trước thì sao thiếu mấy chỗ chơi dành riêng cho Alpha được, hèn gì anh muốn tách cô như vậy.
An Phách Hòa cả đêm không ngủ, sáng nay lại bị dằn vặt đến mệt mỏi, sau đó ngủ thiếp đi trong suy nghĩ miên man.
Đợi khi cô tỉnh dậy, tấm chăn mỏng đắp trên người cũng tung ra.
Tim cô loạn nhịp, cô bật dậy túm lấy cái chăn.
Hình như ánh sáng trong phòng hơi mờ? Lúc này cô mới phát hiện rèm cửa sổ đã bị kéo vào.
Lâm Nam về rồi à?
Cô bò xuống giường, mở cửa phòng ngủ ra, lúc này thì cô ngửi thấy mùi thơm vô cùng.
Vừa hay mới ngủ dậy cũng hơi đói bụng, bởi vậy cô nhịn không được mà lần theo mùi hương phía trước, lúc này cô thấy Lâm Nam đang mặc tạp dề ở trong phòng bếp.
An Phách Hòa, “…”
Hiếp dâm con mắt! Cô thấy chắc chắn chồng cũ của cô đã bị người ngoài hành tinh khống chế rồi, sao bây giờ? Đang online, đợi trả lời gấp!