Ông Xã Ăn Dấm Chua

Chương 20



Anh cầm lấy tay cô, tiến sát lại bên miệng vừa hôn vừa nói, “Anh là vì muốn ở bên cạnh vợ yêu của anh mà đến.” Đôi mắt đen tuyền lóng lánh chân thành thâm tình, không chút nào che dấu lấy lòng cô.

Thương Hải Tình bị anh nhìn đắm đuối như vậy hoảng hốt, vội vàng rút tay về, giả bộ như vô tư thuận miệng,“Phải không? Em lại cảm thấy anh có vẻ như là đến giám thị em!”

Tính ghen tuông đáng sợ của anh, mặc dù chỉ làm vợ của anh chưa đến một tháng nhưng cô lại quá hiểu tính cách này.

“Giám thị? Trời đất chứng giám, anh vì sao phải giám thị vợ của mình chứ? Này hoàn toàn không phù hợp hiệp ước tinh thần của chúng ta.” Anh ra vẻ buồn cười vì câu nói của cô.

“Vì phù hợp hiệp ước tinh thần, em nghĩ anh vẫn nên ngoan ngoãn trở về ngủ đi, đừng làm phiền em cùng bằng hữu Julian nói chuyện phiếm.”

“Không đi –” Anh đột nhiên không khống chế được kêu to.

Nhìn anh mất hết kiên nhẫn bộc lộ sự tức giận, Thương Hải Tình cảm thấy buồn cười.

Khóe mắt run rẩy, Hàn Quang Lỗi biết chính mình bị cô gái này trêu đùa.

Anh một tay nâng lên cằm của cô, khuôn mặt kề sát lại cô một cách thân mật, cảnh cáo nói:“Người đẹp, em dám khiêu khích anh, tin hay không, anh sẽ cho em ngày mai không xuống giường được, không thể đi làm.”

Giọng nói ẩn chứa lửa giận cùng nham hiểm, còn có khí thế mười phần quyết tâm, làm cô sợ tới mức vội vàng dừng việc vuốt tóc.

Tuy rằng không phải lần đầu tiên cùng anh bốn mắt giao nhau, bọn họ đã có những hành động thân mật so với cái nhìn chăm chú như vậy có thể làm cho người ta toàn thân nóng lên, nhưng là, lòng của cô, vẫn vì bộ dạng này mà không tự chủ được rung động.

Hàn Quang Lỗi vừa vào cửa, ánh mắt sắc bén đã quét một vòng kiểm tra tình huống bên trong pub. Cũng được, không có âm nhạc ồn ào huyên náo, thành phần khách đến chơi không đến mức phức tạp, điều này làm cho anh nhất thời an tâm không ít. Anh không phản đối Hải Tình tiếp tục ngồi ở trong này, nhưng điều kiện tiên quyết là có anh bên cạnh.

Cho dù hiện tại trông anh có vẻ giống môn thần (thần giữ cửa, chị Tình là bảo vật của anh mà, hơ hơ), anh cũng muốn kiên trì lập trường nghiêm mệnh.

“Xin hỏi môn thần, ta đây đêm nay có thể uống một chén sao?” Thương Hải Tình cố ý hỏi.

“Có thể, có anh bảo hộ em, em có thể vui vẻ cùng bằng hữu Julian uống chút rượu.”

“Haiz, như thế nào có sự bảo hộ của anh, em ngược lại cảm thấy càng nguy hiểm.” Nhịn không được chế nhạo.

Anh khẽ cười thoải mái,“Cho dù muốn ăn hiếp em, trường hợp này anh cũng sẽ tự mình kiềm chế, em yên tâm chơi đi!”

Vốn dĩ không tính uống rượu, bởi vì Hàn Quang Lỗi xuất hiện, Thương Hải Tình có tín nhiệm, ỷ lại anh, cũng vì muốn mời Julian ly rượu gọi là gặp mặt, tuy rằng miệng không quên tiếp tục cùng anh đối chọi gay gắt, nhưng lại từ trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Hàn Quang Lỗi làm cho cô tựa vào trong ngực anh, đảm đương chỗ tựa lưng, làm cho cô thoải mái tự tại cùng bạn bè nói giỡn, nói chuyện phiếm, không có thúc giục, cũng không có không kiên nhẫn.

Sau khi kết thúc , anh ra mặt mua thuốc giải rượu, còn săn sóc giúp mọi người kêu xe taxi, đem mọi người lúc này đã say sưa bình an đưa lên xe, khi đó, đã là hai giờ sáng.

Cô an tâm theo Hàn Quang Lỗi về nhà, trên người lây dính toàn mùi rượu làm cho cô không thoải mái, bất chấp bước đi siêu vẹo, kiên trì muốn vào phòng tắm rửa mặt chải đầu.

“Đứa ngốc, em như vậy sẽ hại chính mình ngã sấp xuống.” Hàn Quang Lỗi một tấc cũng không rời tay cô, để phòng ngừa cô té ngã.

Cô kéo tay anh ra,“Không cần kéo em, hương vị thuốc lá thật khó ngửi, em không muốn đem chiếc giường của chúng ta biến thành thối thối, em muốn tắm rửa.” Cô bướng bỉnh kiên trì.

Khi cô nói xong câu ‘giường của chúng ta’, Hàn Quang Lỗi cảm thấy toàn bộ mi tâm thoải mái như muốn bay lên trời. Nếu cô ngay cả say đều còn kiên trì muốn bảo vệ nhưng tài sản chung của cả hai như vậy, thân là người bên gối như anh, như thế nào có thể không ra mặt cống hiến chút tâm lực?

“Được, không muốn thối thối trên giường, vậy anh giúp em tắm.”

Không đợi cô nói chuyện, anh chặn ngang ôm lấy cô, Thương Hải Tình đột nhiên choáng váng chỉ biết ôm chặt bờ vai anh, làm cho anh mang theo cô bước vào bồn tắm rộng lớn đủ để chứa cả hai người.

Không phải lần đầu tiên cởi quần áo của cô, nhưng lần này lại không có chút tà niệm nào, anh muốn cẩn thận che chở cô, làm cho cô cảm giác hoàn toàn làm sạch, thoải mái.

Anh thay cô gội đầu, nhẹ nhàng mát xa da đầu của cô, làm cho cô sảng khoái, dùng miếng bọt biển trong tay cẩn thận xoa bóp, thật cẩn thận chà nhẹ lên thân hình mềm mại của cô, ở trong nước ấm, bọt biển lướt qua thân thể của cô, lộ ra da thịt trắng trẻo sạch sẽ.

Cô giống con mèo nhỏ, nằm ở trong bồn tắm lớn, hưởng thụ sự chăm sóc ôn nhu của anh.

Cho đến khi xác định mùi rượu hỗn độn trên da thịt đã bay sạch không còn chút nào, anh mới ôm cô lên giường ngủ.

Mi mắt lay động, nhìn người đàn ông trước mặt ôn nhu săc sóc như vậy, hoàn toàn đem cô nâng niu trong lòng bàn tay, ôm cô, ý tứ bảo hộ hàm xúc rõ ràng, nhu tình như vậy làm cho tâm của Thương Hải Tình tràn ngập ấm áp, mỗi tế bào rung động.

Người, thật sự có thể hạnh phúc như vậy? Tiền tài thỏa mãn không khó, nhưng tình cảm tràn đầy lại không dễ cầu được, sống trên đời có thể có được hạnh phúc trọn vẹn như vậy không phải là điều dễ dàng.

Nếu lúc trước, cô tuyệt đối không tin trên thế giới này con người có thể có được hạnh phúc như vậy. Nhưng là hiện tại, cô có được, cô ở bên Hàn Quang Lỗi cảm nhận được mênh mông hạnh phúc.

Phảng phất chỉ cần là ở trước mặt anh, mặc dù bình thường như cô, cũng có thể là bảo bối duy nhất trong lòng anh.

Không thể tin, hạnh phúc này thật sự thuộc về cô sao?

Cô bắt đầu cảm thấy chính mình bị lẫn lộn!

Bởi vì anh tốt như vậy, cô sẽ tưởng lầm ước định một tháng hôn nhân của họ không tồn tại, bọn họ cả đời này đều ở cùng nhau.

Nhưng mà sự thật đều không phải là như thế, bọn họ ký hẹn, giấy trắng mực đen viết cuộc hôn nhân này chỉ duy trì một tháng. Anh như vậy làm hư cô, vậy đến khi kỳ hạn một tháng kết thúc, cô phải làm sao bây giờ?

Anh hoàn toàn không biết, mỗi lần anh ôn nhu, lại làm cho cô bất giác tim đập mạnh thế nào….

Làm ơn, không cần cướp đi, nếu đã trao cho cô thì đừng cướp lại.

Trong mắt xẹt qua một chút bất an kinh hoảng, cô vội vàng ôm chặt Hàn Quang Lỗi, cả người chôn vùi trong lòng anh.

“Làm sao vậy? Chưa buồn ngủ sao? Ngoan, em nên ngủ, bây giờ đã khuya lắm rồi.” Anh nhẹ giọng dỗ.

“Ôm em, em muốn anh ôm em ngủ.” Cô bối rối thỉnh cầu.

Hàn Quang Lỗi không chút do dự ôm lấy cô. Cô làm sao vậy? Vì sao đột nhiên bất an?

“Làm sao vậy? Đừng sợ, có anh ở đây, như vậy có thể chứ?” Anh buộc chặt cánh tay, làm cho bọn họ trong lúc đó không có một chút khe hỡ, có thể nghe rõ từng nhịp đập trong lồng ngực của đối phương.

Thương Hải Tình mi tâm giãn ra.“Có thể.”

Thanh âm của cô ngọt ngào như một đứa trẻ đáng yêu, đánh nát sự cứng rắn như tường đồng vách sắt trong lòng Hàn Quang Lỗi, ý niệm trong đầu muốn vĩnh viễn bảo hộ cô lại một lần nữa mãnh liệt cảm nhận được.

Anh muốn yêu chìu cô, dùng hết hết thảy yêu chìu cô; Tốt nhất chìu cô đến vô pháp vô thiên, trong mắt chỉ có anh, cả đời đều rời không được anh!

Vững vàng hô hấp, khiến cho Hàn Quang Lỗi xác định cô đã ngủ, bàn tay khẽ chạm vào từng nét trên khuôn mặt xinh đẹp của cô tràn ngập trìu mến, nỉ non nói nhỏ.

“Không dám tưởng tượng, làm sao có thể buông em ra, đem em giữ ở bên người một tháng, như thế nào đủ? Hải Tình, em thì sao? Đối với anh, em cũng sẽ có phiền não như vậy sao? Nếu anh nói, anh muốn lưu lại em, em nguyện ý không?”

Đêm nay, rõ ràng tương đối trần trụi trước mắt nhau, bọn họ lại trong suốt không có một tia tình dục, chỉ có hai trái tim không ngừng khẩn cầu dựa vào.

Hai tròng mắt nhắm chặt, mi tâm toàn lo lắng, rơi vào giấc ngủ không chút an bình.

Cỏ spoil nì:

“Hôm nay đã mãn một tháng, Thương Hải Tình, cuộc hôn nhân của chúng ta hôm nay đã đến kỳ, thủ tục ly hôn tôi sẽ giao cho luật sư xử lý, mời cô hôm nay hãy chuyển đi.”



“Vậy anh vì sao lại đối xử với em tốt như vậy, quan tâm che chở làm hư em?”

“Thương Hải Tình, cô thật khờ, kia chính là xuất phát từ hiệp ước, tôi không sắm vai như vậy, màn kết hôn giả của chúng ta như thế nào có thể giấu mọi người chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.