An Cẩn Du biết chuyện này không thể giải thích rõ với anh được đành phải thở dài bỏ qua, nhưng cô cũng không quên tức giận trừng mắt nhìn đầu sỏ đã gây nên hiểu lầm này.
"?" Bị cô trừng như vậy, vẻ mặt Niếp Quân Hạo trở nên mờ mịt, không biết bản thân mình lại làm gì chọc giận cô. Trước kia cái đám nhân sĩ chính phái vẫn nói anh hỉ nộ vô thường(*), đáng lẽ phải để bọn họ gặp nha đầu này, để họ biết được cái gì mới thật sự là hỉ nộ vô thường, đúng là lòng dạ đàn bà như kim đáy biển, khó mà đoán được!
(*) Hỉ nộ vô thường - 喜怒无常 là một thành ngữ, miêu tả tính cách thất thường lúc vui lúc giận.
Tô Minh Duệ thấy An Cẩn Du không phản bác nữa, cho là cô đã ngầm thừa nhận, anh thổn thức trong lòng đồng thời nhớ đến mục đích chủ yếu hôm nay đến đây, liền quay lại vấn đề chính nói: "Ừm, mấy việc như vậy là chuyện riêng tư của các cậu, anh không xen vào. Hơn nữa anh thấy Tiểu Du bây giờ hình như cũng không có việc gì, vậy chúng ta có thể hay không. . . . . ."
Tô Minh Duệ còn chưa nói xong, Niếp Quân Hạo đã ném qua một ánh mắt sắc như dao, thực ra thì cũng không phải anh cố ý muốn ở lì trong nhà bỏ bê công việc, chỉ là mấy ngày nay ngây ngốc ở nhà với An Cẩn Du, mỗi ngày còn có mấy lần đúng giờ anh giúp An Cẩn Du mát xa thuận tiện chiếm tiện nghi của cô. Mặc dù anh chỉ được nhìn và sờ, không được ăn, nhưng có chút ít còn hơn không có gì. Nếu như anh đi làm lại, sao còn có cơ hội tốt như vậy nữa?
Tô Minh Duệ bị Niếp Quân Hạo nhìn chăm chú đến nỗi toàn thân run rẩy, vội vàng chuyển đề tài, rồi nói tiếp: "Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, hôm nay tôi đến đây là có một việc muốn nói với hai người."
"Có chuyện gì vậy?" An Cẩn Du ngẩng đầu hỏi.
Tô Minh Duệ nhanh chóng rút từ trong túi thiệp mời màu đỏ ra, đẩy tới trước mặt hai người An Cẩn Du cười nói: "Hai ngày nữa chính là sinh nhật bốn tuổi của Đậu Đậu, đến lúc đó nhà họ Tô sẽ tổ chức một bữa tiệc mừng sinh nhật. Quân Hạo là ân nhân cứu mạng của Đậu Đậu, mà đứa cháu này và chị dâu lại vô cùng thích Tiểu Du, vì vậy anh trai tôi hy vọng đến lúc đó hai người đều có thể tới cho Đậu Đậu một kinh hỷ, chắc chắn chị dâu tôi và Đậu Đậu nhìn thấy hai người cũng sẽ rất vui mừng."
"Tiệc sinh nhật của Đậu Đậu?" An Cẩn Du cầm tấm thiệp có chữ to mạ vàng ở trên bàn lên, nhìn sơ qua cũng biết thiệp mời này không tầm thường, sau đó mặt cô hiện lên vẻ khó xử nói: "Anh Duệ, nhà họ Tô các anh tổ chức bữa tiệc như vậy, người tham dự đều là thiếu gia tiểu thư nhà giàu, em với Quân Hạo đến đó hình như không thích hợp cho lắm?"
Hơn nữa Đậu Đậu là tiểu thái tử sinh ra đã ngậm thìa vàng, quà sinh nhật nhất định cũng không được quá tầm thường phải không? Dù sao đến tham gia loại tiệc sinh nhật tập trung toàn những người giàu có như vậy, cô cũng không thể đem mấy loại quà dành cho trẻ con gia đình bình thường như búp bê nhân vật trong phim hoạt hình. Nhưng hiện tại cô không xu dính túi(*), sợ là không mua nổi món quà đắt tiền để tặng.
(*) Nguyên gốc: 一穷二白 nhất cùng nhị bạch, là một thành ngữ, ý chỉ là cực nghèo; nghèo rớt mồng tơi; hai bàn tay trắng; không xu dính túi
Dường như nhận ra nỗi băn khoăn trong lòng An Cẩn Du, Tô Minh Duệ mỉm cười nói: "Chuyện này thì Tiểu Du không cần phải lo lắng, mọi người đều biết việc kinh doanh của Tô thị mở rộng ở nhiều nghành lĩnh vực, bao gồm công ty giải trí Tinh Thành, vì vậy hôm đó có rất nhiều nghệ sĩ của Tinh Thành cũng sẽ tham dự, hai người tuyệt sẽ không trở nên nổi bật. Hơn nữa, bởi vì thời gian có hơi gấp gáp, anh đã chuẩn bị quà sinh nhật giùm cho hai người rồi, coi như là chi phí đi dự tiệc xã giao, do công ty chi trả."
". . . . . . Anh Duệ, sao em thấy hình như là anh rất hy vọng bọn em đi vậy? Trong này chắc không có âm mưu gì đó chứ?" Nghe Tô Minh Duệ nói cô không cần phải trả lại tiền quà sinh nhật, An Cẩn Du không khỏi cảnh giác, phải biết là buổi họp lớp cách đây không lâu vừa mới để lại cho cô một bài học kinh nghiệm, trên đời này không có bữa ăn trưa miễn phí.
"Ặc. . . . . ." Tô Minh Duệ không ngờ An Cẩn Du lại khôn khéo như vậy, đáy mắt của anh thoáng hiện lên một tia chột dạ, nhưng rất nhanh liền biến mất, "Sao có thể như vậy được? Anh nghĩ như vậy này, dù sao bây giờ Quân Hạo cũng là người trong làng giải trí, hơn nữa cách đây không lâu cậu ấy cũng mới vừa quay quảng cáo cho Tô thị, vì vậy việc đi xã giao là rất cần thiết, nếu không đi, ngược lại có chút không tốt. Nếu để đám chó săn biết nhà họ Tô tổ chức một bữa tiệc long trọng như vậy, mời rất nhiều nghệ sĩ đến tham dự, nhưng lại không có mời Quân Hạo, không biết họ sẽ suy diễn ra sao."
Những lời này Tô Minh Duệ, làm cho An Cẩn Du thật sự có chút dao động. Dù sao thì những quy tắc ở trong giới giải trí cô cũng không rành bằng Tô Minh Duệ, vì thế cô quay đầu lại hỏi ý kiến của Niếp Quân Hạo: "Anh thấy sao?"
Niếp Quân Hạo thấy An Cẩn Du chủ động hỏi ý kiến của mình, trong lòng không khỏi có chút đắc ý.
Nhưng lập tức anh liền nhớ ra, chị dâu của Tô Minh Duệ không phải chính là người phụ nữ lúc trước muốn đào góc tường của anh đó sao?
Vừa nghĩ đến việc đó, sắc mặt của Niếp Quân Hạo liền trở nên khó coi, ban đầu anh vốn định từ chối đi tham dự buổi tiệc này. Nhưng khi chống lại ánh mắt mong chờ của An Cẩn Du, lời từ chối liền biến thành: "Sao cũng được, em muốn đi thì mình đi, không muốn thì không đi."
An Cẩn Du sững sờ, một lúc sau mới hiểu được, ý của Niếp Quân Hạo là muốn để cho cô toàn quyền quyết định, cô suy nghĩ hồi lâu rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía Tô Minh Duệ nói: "Vậy thì, anh chuyển lời lại cho tổng giám đốc Tô, hôm đó chúng em nhất định sẽ đến."
Trên mặt Tô Minh Duệ hiện lên nét vui mừng, cười hì hì nói: "Ừ, anh sẽ nói cho anh trai và chị dâu biết, nếu chị dâu và Đậu Đậu biết Tiểu Du em chịu tham gia buổi tiệc, chắc chắn sẽ rất vui mừng."
Tô Minh Duệ vừa dứt lời, Niếp Quân Hạo liền đen mặt, nhưng An Cẩn Du đã quyết định là sẽ đi rồi, anh cũng chỉ có thể thầm tính toán trong lòng, đến lúc đó anh nhất định phải trông chừng An Cẩn Du thật kỹ, không thể để bất kỳ ai có cơ hội đào góc tường của anh.
An Cẩn Du lại cảm thấy có chút bất đắc dĩ, cô cũng không biết rốt cuộc vì sao cả nhà họ Tô đều có thiện cảm với cô như vậy? Quả nhiên lối suy nghĩ của người giàu thật khó hiểu!
"Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, nhà chính của nhà họ Tô cách nơi này không xa, bảy giờ buổi tối ngày mốt tôi đến đón hai người." Tô Minh Duệ nhìn thái độ của hai người An Cẩn Du, nhanh chóng quyết định xong xuôi mọi việc.
Mà ngay lúc này, hai người An Cẩn Du đang mãi mê suy nghĩ nên không phát hiện đáy mắt Tô Minh Duệ nhanh chóng xẹt qua một tia tính kế và đắc ý.
Đạt được mục đích,Tô Minh Duệ cũng không ở lại đây lâu nữa, chủ yếu cũng do Niếp Quân Hạo ở bên cạnh vẫn luôn âm trầm nhìn chằm chằm anh. Lúc anh nói chuyện với An Cẩn Du, anh ta nhìn anh chằm chằm. Lúc anh quay sang nhìn chó cưng của mình, anh ta cũng nhìn anh chằm chằm. Lúc anh cúi đầu uống trà, anh ta lại vẫn nhìn anh chằm chằm. Anh ta cứ nhìn anh như vậy, dọa đến nỗi sau lưng anh chảy đầy mồ hôi lạnh, anh không dám ở lại nhà An Cẩn Du thêm một giây phút nào nữa, liền ôm lấy Tài Vượng nhanh chóng chuồn mất.
Tài Vượng vừa đứng lên, Tiền Đa Đa liền nóng nảy, khó khăn lắm mới gặp được nữ thần, nó còn chưa kịp dùng lòng nhiệt huyết của mình để hòa tan vẻ ngoài lạnh lùng của nữ thần mà, thì nữ thần đã bị ôm đi rồi! Bị đả kích nặng nề Tiền Đa Đa thiếu chút nữa muốn tìm chết, lúc Tài Vượng rời đi trên mặt nó chảy đầy nước mắt nước mũi, sống chết ôm bắp đùi của Tài Vượng không chịu buông ra.
Cuối cùng Tài Vượng thật sự không nhịn được nữa, cao lãnh(cao ngạo, lạnh lùng) hừ một tiếng, giơ cái chân không bị ôm lên, đạp vào mặt của Tiền Đa Đa. Nhìn thân hình giống chó Bắc Mĩ nhỏ nhắn như vậy thôi, nhưng lực chân sau của nó lại rất lớn, chỉ một cước liền đạp cho Tiền Đa Đa ngã chỏng vó. Sau đó nó kiêu ngạo giũ lại bộ lông bị Tiền Đa Đa làm rối tung lúc nãy, ghét bỏ liếc Tiền Đa Đa một cái, rồi ưu nhã quay người bước từng bước về phía chủ nhân nhà mình.
Tiền Đa Đa không ngờ là nữ thần lại đối xử tàn nhẫn với mình đến như vậy, trong chớp mắt đá nó ngã chổng vó, trong lòng nó hết sức đau đớn nhưng không thể không bội phục thân thủ nhanh nhẹn của nữ thần. Đôi mắt nó trong chớp mắt liền tỏa sáng, trên khuôn mặt ngốc manh của nó không nén được hiện lên vẻ si mê.
Niếp Quân Hạo và Tô Minh Duệ: ". . . . . ."
An Cẩn Du nhìn bộ dạng cực kỳ mất mặt này của chó cưng nhà mình, cô nhịn không được đỡ trán, nghĩ thầm: gia môn bất hạnh, thật sự là quá bất hạnh!
Tô Minh Duệ vừa mới dắt Tài Vượng ra khỏi nhà An Cẩn Du, cô liền ôm lấy chó cưng nhà mình tiến hành giáo dục tư tưởng, dạy nó sau này không thể nuông chiều bạn đời tương lai của nó như vậy được, nếu không sau này nó sẽ bị đè đầu cưỡi cổ, mãi mãi không bao giờ ngóc đầu lên được, nhưng đáng tiếc, cho dù có làm gì đi nữa cũng không thay đổi được kết cục này.
Bất đắc dĩ, An Cẩn Du đành phải bỏ qua chuyện này, vừa quay đầu lại liền thấy Niếp Quân Hạo đang khoanh tay trước ngực, vẻ mặt không vui đứng cách đó không xa, cô cảm thấy khó hiểu hỏi anh: "Anh sao vậy?"
Niếp Quân Hạo quay đầu nhìn cô, gằn từng tiếng nói: "Mất hứng."
". . . . . . Sao anh lại mất hứng?" Đậu xanh rau má (*), vừa dỗ xong đứa nhỏ còn phải dỗ đứa lớn nữa, ngày tháng của mình còn có tồi tệ hơn nữa hay không? (*)Nguyên gốc 我勒个去 – Ngã lặc cá khứ: là ngôn ngữ mạng, không mang hàm ý mắng người khác mà là từ ngữ phát tiết cảm xúc cá nhân, biểu thị sự kinh ngạc.
Niếp Quân Hạo đanh mặt lại nói, lại nói: " Anh không thích chị dâu của Tô Minh Duệ."
"Chị dâu của anh Duệ? Anh nói dì Thấm hả? Dì Thấm đâu có. . . . . . Anh. . . . . ." An Cẩn Du ngừng một lát, dường như là nhớ đến chuyện gì đó, cười như không cười nói, "Chẳng lẽ anh vì chuyện lần di;end'anl,3qu'yd`on trước dì Thấm muốn tác hợp cho em với anh Duệ, nên ghen tỵ hả?"
An Cẩn Du còn chưa nói xong, thì Niếp Quân Hạo đã nổi giận, hừ mạnh một cái rồi quay mặt đi.
An Cẩn Du liếc người đang giận dỗi đằng kia, trong lòng cô giống như đang bị móng vuốt nhỏ cào cào, ngứa ngáy, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, sao mà bạn trai của cô lại có thể ngạo kiều, đáng yêu đến như vậy!
Thầm khinh bỉ cái ý nghĩ quái dị trong đầu mình, An Cẩn Du khẽ ho vài tiếng, mỉm cười nói: "Anh Yên tâm đi, lần trước em đã nói rõ với dì Thấm rồi, dì ấy sẽ không như vậy nữa đâu, dù sao đi nữa, chúng ta bây giờ đã là người yêu, em cũng là người có nguyên tắc, nhất định sẽ không bị dì ấy làm ảnh hưởng đâu."
Niếp Quân Hạo nghe cô nói vậy sắc mặt tốt hơn một chút, nhưng vẫn còn mất hứng.
An Cẩn Du thấy vậy đôi mắt khẽ chớp một cái, sau đó giống như là nghĩ ra cái gì, nhỏ giọng nói: "Niếp Quân Hạo, anh xoay đầu lại đi."
Niếp Quân Hạo nghe An Cẩn Du gọi mình, anh quay người lại theo phản xạ, không kiên nhẫn hỏi: "Để làm gì?"
Ai ngờ anh vừa quay đầu lại liền đối diện với khuôn mặt phóng đại của An Cẩn Du, ngay lúc này một đôi tay mịn màng nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má của anh, sau đó thì một đôi môi mềm mại quen thuộc đã đặt lên môi anh.
"Ưm. . . . . ." Niếp Quân Hạo rên rỉ, hai mắt ngạc nhiên mở to, không dám tin nhìn cô gái trước mắt lần đầu tiên chủ động hôn anh.
Thật sự thì đôi môi của An Cẩn Du cũng không dừng lại lâu trên môi Niếp Quân Hạo, dường như vừa chạm vào liền lập tức tách ra, nhưng cũng đủ làm cho Niếp Quân Hạo ngây ngô một hồi lâu.
Sau đó, mặt An Cẩn Du đỏ bừng, ấp úng nói: "Này, cái này coi như là đóng dấu, hơn nữa sau này nếu như không có gì ngoài ý muốn, em cũng chỉ đóng dấu một mình anh thôi, sẽ không có người khác, như vậy được chưa?" Nói xong cũng không đợi Niếp Quân Hạo làm ra phản ứng gì, cô xoay người bỏ chạy.
Niếp Quân Hạo vuốt bờ môi mình một hồi lâu, rốt cuộc hồi hồn lại, vội vàng đuổi theo, lớn tiếng nói: "Chỉ một mình em đóng dấu thì quá không công bằng, anh cũng muốn đóng!"
"Đóng gì mà đóng, trước đây không biết anh đã đóng dấu bao nhiêu lần rồi hả? Ah, Niếp Quân Hạo, anh làm phản sao, đừng có đè em, mau tránh ra, ưm. . . . . ."
Bên trong căn phòng nhỏ thỉnh thoảng truyền ra tiếng binh binh bang bang, âm thanh va chạm cùng với tiếng kêu la cực kỳ náo nhiệt, làm cho căn phòng nhỏ có chút không khí gia đình.
Hai người ở trong phòng thân mật với nhau, nhưng không phát hiện Tiền Đa Đa đang lặng lẽ nằm ngoài ban công nghe tiếng động truyền từ trong ra, buồn bã rơi lệ, cực kỳ cô đơn. Hu, hu, hu chủ nhân và người đàn ông xấu xa kia thật là quá đáng, ban ngày ban mặt lại dám làm như vậy. . . . . . Thật sự là ngược chết chó độc thân! Nó không thể nào vượt qua quãng thời gian này được !
Buổi tối hôm sinh nhật Đậu Đậu, trước bảy giờ thì Tô Minh Duệ đã có mặt tại khu nhà của An Cẩn Du, tối nay bọn họ đi tham dự buổi tiệc có nhiều người nổi tiếng, nếu đi bằng xe ba bánh thì quá mất mặt, nhưng nhớ đến bệnh say xe của Niếp Quân Hạo, Tô Minh Duệ suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng quyết định lái chiếc xe mui trần đi.
Ngồi ở ghế lái Tô Minh Duệ gượng cười nói với Niếp Quân Hạo: "Quân Hạo, từ đây đến đó cũng không xa lắm, cậu ráng chịu chút nha."
Không lâu trước đó Niếp Quân Hạo vừa nếm được hương vị ngọt ngào của tình yêu cho nên lần này anh không tỏ ra khó chịu, ngoan ngoãn đi theo cô ngồi vào ghế sau. Cũng không biết là do xe mui trần có vẻ thông thoáng hay là vì trải qua lần họp lớp lúc trước An Cẩn Du không khỏe làm anh lo lắng quên luôn vụ say xe nên bây giờ Niếp Quân Hạo không hề có dấu hiệu say xe, việc này làm Tô Minh Duệ hết sức vui mừng.
Sau này rốt cuộc không cần phải đi xe ba bánh nữa rồi, chứ anh đường đường là nhị thiếu gia nhà họ Tô, tuy anh không phải loại người thích khoe khang lái siêu xe, nhưng nếu lúc nào cũng đi xe ba bánh lỡ xui xẻo bị đám chó săn chụp được lại thế nào cũng cho là Tinh Thành sắp phá sản rồi!
Thật sự đúng như lời Tô Minh Duệ nói, đường xá không xa lắm, nửa tiếng là đến nơi.
Lúc xuống xe An Cẩn Du ôm theo một con gấu Pooh cỡ vừa, mặc dù Tô Minh Duệ đã chuẩn bị sẵn quà sinh nhật dùm cô, nhưng cô vẫn thấy hơi ngại, nên lúc ra khỏi nhà cô mua một con gấu bông, dù Đậu Đậu có thích món quà này hay không, cô vẫn muốn đích thân tặng nó cho bé.
"Anh Duệ, trên thiệp rõ ràng ghi là tám giờ mới bắt đầu mà, bây giờ còn chưa đến bảy giờ rưỡi, chúng ta đến sớm như vậy làm gì?" An Cẩn Du ôm gấu bông đưa thiệp mời của cô và Niếp Quân Hạo cho người phục vụ trước cửa, sau đó đi theo người đó hướng dẫn vào bên trong, nhỏ giọng hỏi.
Tô Minh Duệ còn chưa kịp trả lời, An Cẩn Du đột nhiên cảm thấy dưới chân mình có gì đó, theo bản năng cúi đầu xuống, thì thấy có một đứa bé đang ôm chặt chân mình, bộ dạng đáng yêu gọi: "Chị Tiểu Du, anh trai."
"Đậu Đậu!" An Cẩn Du kinh ngạc kêu lên, rồi nắm lấy bàn tay nhỏ của Đậu Đậu, còn Niếp Quân Hạo đứng đằng sau An Cẩn Du hơi nheo mắt lại.
Ngay lúc này, một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía bên này, đó là mẹ của Đậu Đậu —— Đoạn Thấm Nhã.
Quả thật đúng như lời Tô Minh Duệ nói Đoạn Thấm Nhã rất vui mừng khi thấy An Cẩn Du đến đây, bà mỉm cười đi đến trước mặt An Cẩn Du nói: "Tiểu Du rốt cuộc cô đến rồi. Từ lúc tiểu Duệ nói cô và Quân Hạo đồng ý đến đây, thì ngày nào Đậu Đậu cũng ầm ĩ đòi gặp cô, mỗi ngày đều mong thời gian trôi qua nhanh, nó hy vọng nhắm mắt lại rồi mở mắt ra là đã đến buổi tối hôm nay."
Đoạn Thấm Nhã vừa nói xong thì Tô Minh Duệ liền vội vàng tiếp lời: "Đúng vậy, anh hai với chị dâu đều bó tay, cho nên mới hối thúc anh đón hai người lại đây sớm hơn, trước khi bữa tiệc bắt đầu hai người có thể chơi cùng Đậu Đậu một lát không?"
Nghe hai người nói vậy An Cẩn Du có hơi kinh ngạc, cúi đầu xuống thì thấy Đậu Đậu đang dùng ánh mắt đáng thương nhìn mình, cô liền mềm lòng, đưa con gấu bông đến trước mặt Đậu Đậu nói: "Đậu Đậu, đây là quà sinh nhật chị tặng em, nhìn xem có thích hay không?"
Nghe cô nói vậy cặp mắt to tròn của Đậu Đậu liền tỏa sáng, vội vàng buông chân An Cẩn Du ra, nhanh chóng nhận lấy con gấu bông.
Mặc dù kích cỡ của con gấu bông này trung bình không lớn lắm nhưng cũng cao gần bằng Đậu Đậu. Đậu Đậu ôm nó hơi khó khăn, tò mò sờ tới sờ lui, giống như có được món đồ chơi mới lạ, vô cùng vui sướng.
Một lúc sau Đậu Đậu mới chợt nhớ ra, ngẩng đầu lên nhìn về phía An Cẩn Du mỉm cười lễ phép nói: " Cám ơn chị Du, em rất thích."
An Cẩn Du nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của Đậu Đậu, cô không kiềm lòng được ôm lấy Đậu Đậu hôn lên mặt bé một cái, hoàn toàn không chú ý đến nét mặt người nào đó đang đứng phía sau cô trong nháy mắt liền trầm xuống.
Đậu Đậu ngoan ngoãn để An Cẩn Du ôm, nét mặt ngây thơ hồn nhiên, đột nhiên hình như bé chợt nghĩ đến điều gì, kéo áo An Cẩn Du, kích động nói: "Chị Du, Piano, Piano!"
"Piano?" An Cẩn Du không hiểu ý bé hỏi lại.
Đoạn Thấm Nhã nghe vậy khẽ cười nói: "Thằng bé này vẫn còn nhớ chuyện này à. Tiểu Du, mấy ngày trước A Nghị dẫn theo Đậu Đậu đến nhà một người bạn chơi, đúng lúc thấy con nhà người ta đang chơi piano, bởi vậy sau khi về nhà nó liền nổi hứng đòi học piano. Tôi và A Nghị nghĩ rằng Đậu Đậu cũng bốn tuổi rồi, quả thật có thể học một môn nào đó, liền tìm vài người đến dạy nó piano, nhưng nó đã học với bọn họ vài ngày, mà không thích ai hết, nên tôi đã cho bọn họ nghỉ rồi. Lần trước tiểu Duệ có nói là hình như cô học piano được mấy năm, từ lúc đó thì Đậu Đậu vẫn mong chờ đến lúc gặp cô để cô dạy nó piano, chuyện là như vậy mà nó vẫn nhớ kỹ đến tận bây giờ."
Lúc này An Cẩn Du mới hiểu ra lý do mà Đậu Đậu kích động như vậy, vươn tay sờ đầu Đậu Đậu, cười nói: " Bốn tuổi đúng là độ tuổi thích hợp để học Piano, nhưng mà tôi đã lâu rồi không có chơi đàn piano, một số kỹ xảo cũng không thành thạo như trước nữa, chỉ sợ không giỏi như những giáo viên nổi tiếng mà dì Thấm và Tô tổng giám đốc đã mời, không thể dạy được gì nhiều cho Đậu Đậu."
Tô Minh Duệ nghe vậy nhịn không được nói xen vào: "Có được hay không thì cũng phải nghe qua cô đàn rồi mới biết chứ, đúng lúc bây giờ thời gian vẫn còn sớm, hay là bây giờ Tiểu Du trổ tài cho chúng ta nghe đi?"
Đoạn Thấm Nhã cũng hùa theo nói: "Được đó, hôm nay là sinh nhật của Đậu Đậu, Tiểu Du, coi như là đàn một bài chúc mừng cho Đậu Đậu vui đi, ở đây cũng có sẵn đàn piano rồi, không cần phải lo."
An Cẩn Du sững sờ, lúc này cô mới phát hiện trên sân khấu cách đó không xa đúng lúc có đặt một cây đàn piano mới tinh, hiện giờ buổi tiệc còn chưa có bắt đầu, trong phòng ngoài người phục vụ ra thì không có người ngoài. Mà nhóm những người giúp việc kia tất cả đều vội vàng sửa soạn mọi thứ cho buổi tiệc, vốn không có thời gian chú ý đến bọn họ.
An Cẩn Du hơi do dự, cúi đầu nhìn thoáng qua ánh mắt mong chờ của Đậu Đậu, khẽ nhếch môi, cười nói với Đậu Đậu: "Đậu Đậu cùng chơi đàn với chị có được không?"
Đậu Đậu kinh ngạc, chợt nhận ra ý của cô hai mắt bé liền tỏa sáng, ôm cổ An Cẩn Du, cặp mắt tròn vo cong lại thành hai vầng trăng non, gật đầu nói: "Dạ."
Trước đó thấy An Cẩn Du hôn Đậu Đậu, Niếp Quân Hạo đã hơi khó chịu rồi, nhưng hôm nay Đậu Đậu là nhân vật chính, nên anh đành phải nhẫn nhịn. Sau đó lại nhìn thấy có nhiều người vây quanh An Cẩn Du, trong lòng anh lập tức lại dâng lên dục vọng độc chiếm, vì vậy ngay lúc Đoạn Thấm Nhã đề nghị An Cẩn Du dạy piano cho nhóc con kia, anh liền muốn mở miệng từ chối. Thật nực cười, nếu như đồng ý, vậy chẳng phải là con lừa ngốc kia sẽ dành cả ngày ở nhà bọn họ à, thời gian hai người được ở bên nhau đã không được nhiều, vậy mà vẫn luôn bị người khác quấy nhiễu!
Sau khi mối quan hệ của hai người đã được xác định, giáo chủ đại nhân liền coi toàn bộ đàn ông trên d;đ.l/q\đ thế giới như là đối tượng phải đề phòng, đương nhiên anh không thể để xảy ra chuyện như vậy được! Nhưng mà anh còn chưa kịp mở miệng, đề nghị của hai người Tô Minh Duệ đã thành công làm anh phải nuốt hết những lời muốn nói vào bụng.
Tối hôm đó lúc An Cẩn Du đánh đàn piano ở trong quán bar thì anh cũng có mặt, đối với một người cổ đại thì những thứ như piano là hoàn toàn xa lạ. Nhưng tối hôm đó anh đứng ở dưới nhìn cô biểu diễn trên sân khấu, mười ngón tay của cô vô cùng linh hoạt lướt như bay trên những phím đàn đen trắng, lả lướt như bươm bướm vờn hoa, nhẹ nhàng mà tự tại. Ánh đèn chiếu vào làm nổi bật lên gương mặt của cô, thu hút sự chú ý của nhiều người.
Giây phút đó, Niếp Quân Hạo chỉ cảm thấy tim đập như sấm, còn rung động mãnh liệt hơn mấy lần trước cho thấy cô đã làm anh ngạc nhiên đến mức nào, nên anh cũng hy vọng một lần nữa được chứng kiến cô đánh đàn.
An Cẩn Du ôm Đậu Đậu đi đến tới trước piano, cẩn thận đặt Đậu Đậu ngồi lên một cái ghế khác ở bên cạnh, sau đó cô liền giống như hôm đó ở trong quán bar điều chỉnh âm thanh trước rồi mới ngồi xuống, đặt hai tay trên phím đàn trắng đen bắt đầu đánh đàn.
Từng nốt nhạc du dương theo động tác của ngón tay mà vang vọng khắp căn phòng.
Đậu Đậu ngồi bên cạnh An Cẩn Du hai mắt chợt loé sáng, hưng phấn nhìn cô, mà những người giúp việc vốn đang vội vàng sửa soạn mọi thứ cho buổi tiệc không nhịn được ngừng lại động tác nhìn về phía cô gái trên sân khấu dường như cả người cô đều bị bao phủ dưới ánh đèn êm dịu.
Trong phút chốc, trong căn phòng to lớn chỉ còn lại giai điệu tươi đẹp như thể thanh tẩy tâm hồn con người, tất cả mọi người đều bị giai điệu mỹ lệ này mê hoặc, nên không một ai phát hiện khi khúc nhạc này vang lên có một bóng người đang chậm rãi bước vào trong đại sảnh, lúc bóng người này nghe đến bản nhạc mà An Cẩn Du đang chơi thì lập tức dừng chân lại, khi người này ngẩng đầu nhìn thấy gương mặt của người đang đánh đàn trên sân khấu liền biến sắc, vẻ mặt như bị sét đánh.
Nhà họ Tô là một trong bốn đại gia tộc của nước Z, từ vài thế hệ trước liền bắt đầu nắm giữ mấy sản nghiệp lớn trong nước, cho nên hiện nay ở nước Z hầu như ở bất kì nơi nào cũng có thể nhìn thấy sinh kế của nhà họ Tô.
Mà trải qua nhiều thế hệ tích lũy, trong giới kinh doanh thực lực công ty của nhà họ Tô, tài phú, thế lực, thậm chí còn có địa vị có thể rõ ràng thấy được, đặc biệt là khi Tổng giám đốc tiền nhiệm của tập đoàn nhà họ Tô, cũng chính là ông nội của Đậu Đậu thoái lui, nhường lại vị trí cho Tổng giám đốc tập đoàn nhà họ Tô hiện tại là Tô Nghị. Mà vị Tô tổng giám đốc này lại càng thể hiện đầy đủ trận thế tân quan nhậm chức ba mồi lửa(*), mạnh mẽ quyết đoán thay máu toàn bộ tập đoàn nhà họ Tô, mạnh mẽ vang dội đề ra hàng loạt chính sách, hoàn toàn đẩy tập đoàn nhà họ Tô lên đỉnh cao.
(*)Tân quan thượng nhiệm tam bả hỏa (新官上任三把火) tạm dịch: tân quan nhậm chức ba mồi lửa. Giải thích: sau khi quan mới nhậm chức thường sẽ làm ra vài chuyện để biểu thị tài cán và quyết tâm trừ bỏ cái xấu cái cũ. Nói trắng ra chính là ra oai phủ đầu, để cho thuộc hạ trên dưới tâm phục khẩu phục. Câu này từ một điển cố trong Tam quốc diễn nghĩa mà ra.
Có gia thế, có tài sản, lại có dung mạo xuất chúng và thực lực cường hãn, làm cho năm đó khi Tô Nghị vừa mới tiếp quản tập đoàn nhà họ Tô trong phút chốc liền trở thành người trong mộng của rất nhiều tiểu thư nhà giàu, là kim cương vương lão ngũ trong truyền thuyết(*). Vậy mà, ngoài dự đoán của mọi người nhưng lại hợp tình hợp lý, cuối cùng người đàn ông thành đạt này cũng kết hôn với một trong bốn đại gia tộc – Tiểu thư thứ ba nhà họ Đoạn, Đoạn Thấm Nhã.
(*)Kim cương vương lão ngũ- 钻石王老五: Theo mình hiểu thì cụm từ này chỉ những người đàn ông độc thân có tiền, hoặc gia đình có tiền có thế. Kim cương tượng trưng cho sự cao quý và khan hiếm. Nên tóm lại, nó thường nhắc đến ám chỉ những người đàn ông kiệt xuất, còn độc thân, không chỉ giàu có mà còn đẹp trai, phong độ, tài giỏi, đạt chuẩn về mọi mặt.
Hai đại gia tộc liên hôn, hai thế lực lớn liên kết lại, rất nhiều người đều cho rằng đây là một cuộc hôn nhân chính trị, nhưng không ai biết năm đó Tô Nghị và Đoạn Thấm Nhã hoàn toàn là tự do yêu đương. Bởi vì là tự do yêu đương nên hai người cũng không giống như gia tộc khác ngoài mặt kiêm điệp tình thâm(*), nhưng thật ra lại tương kính như băng(*). Đã hơn hai mươi mấy năm mà tình cảm của bọn họ mà vẫn như lúc ban đầu. Mà cũng chính vì vậy nên vào lúc Đoạn Thấm Nhã gả vào nhà họ Tô hơn mười năm mà vẫn chưa sinh được người thừa kế cho nhà họ Tô. Đối mặt với áp lực từ dư luận khắp nơi, hơn nữa còn phải đối mặt sự dụ dỗ của vô số phụ nữ mà trước sau Tô Nghị vẫn một lòng chung thủy với Đoạn Thấm Nhã, không hề thay đổi, ở bên người anh chưa bao giờ từng xuất hiện bất kì người phụ nữ nào khả nghi cả.
(*)Kiêm điệp tình thâm - 鹣鲽情深: thời cổ đại có một loài chim tên Kiêm Điệp (có nghĩa là chim liền cánh), con trống có cánh trái, con mái có cánh phải, phải sát cánh với nhau mới có thể bay được. Cụm từ này dùng để chỉ tình cảm sâu nặng, ân ái vĩnh cửu của vợ chồng.
(*)Tương kính như băng - 相敬如冰:vợ chồng lấy nhau vì lợi ích của gia tộc, không yêu nên đối xử lạnh lùng, xa cách không quan tâm lẫn nhau.
Cuối cùng, có lẽ ông trời cũng bị tình cảm của hai người bọn họ làm cảm động. Rốt cuộc lúc Tô Nghị gần bốn mươi tuổi Đoạn Thấm Nhã mới mang trong bụng kết tinh tình yêu duy nhất của bọn họ, hoàng Thái Tử duy nhất của nhà họ Tô - Đậu Đậu. Đứa con này là món quà quý giá nhất mà ông trời đã ban tặng cho vợ chồng bọn họ, cả nhà họ Tô, thậm chí cả nhà họ Đoàn đương nhiên đều yêu thương nâng niu trong lòng bàn tay.
Cho nên, tiệc mừng sinh nhật lần này của Đậu Đậu tuy chỉ là tiệc sinh nhật của một đứa bé bốn tuổi, nhưng có rất nhiều người đều tìm đủ mọi cách để tham dự bữa tiệc này, chẳng qua bọn họ cũng chỉ muốn nhân buổi tiệc này lôi kéo quan hệ đầu cơ trục lợi, Nhất Phi Trùng Thiên(*).
(*) Nhất Phi Trùng Thiên (一飞冲天 ): ý chỉ hạng người có dã tâm không cam lòng với những gì mình có, sẽ vì đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn vì vậy một khi đã nắm được cơ hội trong tay liền lập tức trở mình vươn tới đỉnh cao.
Nhưng cửa chính của nhà họ Tô cũng không có dễ vào như vậy, buổi tiệc tối lần này đã được lên kế hoạch kỹ càng. Những người mà Tô Nghị mời tham dự chủ yếu đều là xí nghiệp lớn có phần hợp tác với nhà họ Tô và một vài nhân vật nổi tiếng trong ngành giải trí, đương nhiên cũng có một vài trường hợp ngoại lệ, do nể mặt của tiền bối nên mới miễn cưỡng được mời tham dự. D~Đ?L:QĐ
Giang Ngọc Khôn chính là một trong trong số đó, ông ta thay mặt cha mình đến đây. Mà mục đích lần này của ông, đơn giản chỉ vì ông nghe được tin nhà họ Tô còn có một vị Nhị thiếu gia đang ở độ tuổi không kém bao nhiêu so với tuổi của con gái ông. Hiện giờ doanh nghiệp của nhà họ Giang dưới sự quản lý của ông càng ngày càng tệ, nhưng nếu có thể kết thông gia với nhà họ Tô, được nhà họ Tô giúp đỡ chắc chắn có thể cải tử hoàn sinh, thậm chí còn phát triển hơn trước. Nhưng ông ta thật không ngờ, vừa bước chân vào nhà họ Tô ngay từ cái nhìn đầu tiên ông ta liền nhìn thấy một bóng dáng rất quen thuộc.
Cô gái ngồi trước đàn piano đang mặc một chiếc váy dài màu trắng, mái tóc đen dài xõa trên lưng, mất đi gọng kính đen che giấu khuôn mặt thanh tú không chút son phấn, nhưng càng làm cô thêm thanh nhã, thoát tục. Ngón tay thon dài của cô gái không ngừng chuyển động trên những phím đàn trắng đen, nhưng vẫn thường hay nghiêng đầu nhìn đứa bé trai ngồi bên cạnh, nở một nụ cười dịu dàng trên môi, làm cho người ta bất giác bị thu hút.
"Giống. . . . . . Rất giống." Giang Ngọc Khôn ngơ ngác nhìn An Cẩn Du trên sân khấu, không bị khống chế nhỏ giọng lẩm bẩm nói.
"Cái gì rất giống vậy? Ba, sao ba không đi vào trong đứng ở đây làm gì?"
Giang Ngọc Khôn vẫn còn xúc động, bỗng nhiên liền nghe thấy một giọng nữ ngọt ngào truyền từ sau lưng đến, lập tức giật mình, thu hồi ánh mắt xoay người lại, thấy một thiếu nữ mặc trên người một bộ váy ngắn hàng hiệu màu hồng phấn đang đi từ bên ngoài vào, nhìn cô có vẻ nhỏ tuổi hơn An Cẩn Du một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn, cũng rất thanh tú, làm cô trông hơi nhỏ hơn so với tuổi thật của cô.
"Thiếu Kỳ, con đến lúc nào vậy?" Sắc mặt Giang Ngọc Khôn hơi mất tự nhiên, dò hỏi lại một câu.
Giang Thiếu Kỳ cầm túi sách nhanh chóng bước qua khoác tay Giang Ngọc Khôn nói: "Con mới vừa đến, sao vậy ba? À đúng rồi, lúc nãy ba nói cái gì giống vậy?"
"Không có gì, ba đang nói kiến trúc bên này rất giống với bên Châu Âu." Giang Ngọc Khôn nghe thấy câu trả lời của Giang Thiếu Kỳ liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng nói sang chuyện khác, "Sửa soạn lại quần áo của con cho chỉnh tề, đợi lát nữa ba dẫn con đến gặp người nhà họ Tô."
Giang Thiếu Kỳ không nghi ngờ gì, không kiên nhẫn gật đầu nói: " Cũng không biết diện mạo của Nhị thiếu gia nhà họ Tô đó như thế nào? Ba, con nói trước nha, nếu như anh ta mà khó coi, con nhất định sẽ không lấy đâu."
Sắc mặt của Giang Ngọc Khôn đột nhiên trầm xuống, nhưng sau đó giống như nghĩ đến cái gì nên không nổi giận ngay tại chỗ, mà trái lại tận tình khuyên bảo dỗ dành cô: "Con yên tâm, ba đã hỏi thăm rồi, diện mạo của Nhị thiếu gia nhà họ Tô tuấn tú lịch sự, nhất định anh ta sẽ xứng với con. Hơn nữa, nếu bộ dạng anh ta thật sự quá khó coi, sao ba lại có thể chịu gả con cho anh ta được?"
Lúc này Giang Thiếu Kỳ mới mừng rỡ, cười nói: "Vậy thì tốt."
"Được rồi, trước tiên chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống đi."
"Dạ."
Hai cha con từ từ đi về phía bên cạnh, nhưng trước khi quay người đi Giang Ngọc Khôn nhịn không được quay đầu lại, lặng lẽ nhìn qua phía trên, trong đáy mắt thoáng hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa.
Lúc này, An Cẩn Du đã ôm lấy Đậu Đậu đang kích động không thôi bước xuống sân khấu, khẽ cười đi đến trước mặt đám người Đoạn Thấm Nhã, khiêm tốn nói: "Bêu xấu rồi, lâu rồi tôi không có đàn, nên có nhiều đoạn đánh sai."
Lúc này mấy người Đoạn Thấm Nhã mới phục hồi tinh thần lại, kinh hỉ nhìn về phía An Cẩn Du kích động nói: "Tiểu Du, không ngờ cô đàn piano hay đến thế!"
Tô Minh Duệ cũng cảm thấy kinh ngạc nói: "Đúng vậy, anh không ngờ những lời trước đây Tiểu Du nói đều là sự thật, bản nhạc này của em nếu không luyện bảy tám năm thì tuyệt đối không thể nào đạt được trình độ như vậy thì phải? "
". . . . . ." Nghĩa là trước đây anh Duệ vẫn cho là cô đang khoác lác à?
Khóe miệng An Cẩn Du giật giật, nói ra sự thật: "Em đã học mười năm rồi."
"Mười năm? !" Lần này người lên tiếng lại không phải là hai người Đoạn Thấm Nhã, mà là Niếp Quân Hạo.
An Cẩn Du gật đầu nói: " Em bắt đầu học từ lúc ba tuổi."
Niếp Quân Hạo nhíu mày lại hỏi: "Em học với ai?"
Mười năm, cho dù ở cổ đại, cũng hiếm có người nào học cùng một loại nhạc cụ trong khoảng thời gian lâu đến vậy, hơn nữa còn bắt đầu học từ độ tuổi nhỏ như vậy, chỉ riêng một việc theo học đàn piano từ lúc vỡ lòng cũng không phải là dễ, hơn nữa hoàn cảnh nhà cô cũng không có đủ điều kiện để cô theo học loại nhạc cụ nổi tiếng này.
Nghe Niếp Quân Hạo hỏi vậy An Cẩn Du trầm mặc một lúc rồi mới mở miệng trả lời: "Là mẹ dạy em, kỹ năng đánh đàn piano của em toàn bộ đều do mẹ đích thân dạy."
"Mẹ của Tiểu Du à?" Đoạn Thấm Nhã hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười nói, "Có thể nuôi dạy Tiểu Du thành một thiếu nữ ngoan ngoãn lễ phép như vậy, thì mẹ của Tiểu Du nhất định là một người phụ nữ đoan trang hiền thục. Hôm nào Tiểu Du đưa mẹ lại đây chơi, có lẽ tôi và mẹ cô sẽ có rất nhiều đề tài chung để nói đó."
An Cẩn Du sửng sờ, ngẩng đầu nhìn Đoạn Thấm Nhã, đáy lòng hơi khổ sở nói: "Dì quá khen rồi, mẹ tôi bà. . . . . . bà ấy đã qua đời rồi từ mấy năm trước rồi."
Đoạn Thấm Nhã và những người bên cạnh cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.
"Thật xin lỗi, Tiểu Du, tôi không biết. . . . . ." trên mặt Đoạn Thấm Nhã thoáng hiện vẻ luống cuống, thật sự không ngờ trong lúc vô tình bà đã chạm đến nỗi đau trong lòng cô.
An Cẩn Du lắc đầu, cố tỏ ra vẻ thoải mái mỉm cười nói: "Không có gì đâu, đây cũng không phải là chuyện mới mẻ gì, mẹ tôi mất cũng đã hơn mười năm rồi, bây giờ có nhắc lại thì tôi cũng không còn cảm giác gì nữa. Dù sao đi nữa thời gian vẫn sẽ tiếp tục trôi, trên đời này chẳng ai thiếu ai là sống không nổi cả."
Nói xong, An Cẩn Du cảm thấy hơi chột dạ chuyển ánh mắt sang nơi khác, không dám đối diện với mọi người, cô quay đầu nhìn sang phía cây đàn piano trên sân khấu, giọng nói kèm theo một chút di3nd~anllequ'yd0n hoài niệm: "Vừa rồi bản《Thì thầm mùa thu》là bài hát mẹ tôi thích nhất lúc còn sống."
Không khí xung quanh hơi lắng đọng lại, An Cẩn Du đương nhiên cũng phát hiện ra, nhanh chóng thu lại cảm xúc trước đó, cô ngồi xổm xuống nhìn vào ánh mắt của Đậu Đậu mỉm cười hỏi "Đậu Đậu có thích bài hát hồi nãy không?"
Đậu Đậu cũng không hiểu mọi người đang nói cái gì, bé nghe An Cẩn Du hỏi vậy, mỉm cười ngọt ngào gật đầu nói: "Dạ thích ạ, chị Tiểu Du đánh đàn rất êm tai, nghe còn hay hơn mấy giáo viên ba mẹ mời đến dạy Piano cho Đậu Đậu nữa."
An Cẩn Du nhìn vẻ mặt tươi cười hồn nhiên của Đậu Đậu, cô cũng mỉm cười, lại hỏi thêm một câu: "Vậy sau này khi nào chị Tiểu Du có thời gian rảnh, chị sẽ đến đây dạy Đậu Đậu đánh đàn piano có được không?"
Đôi mắt to như quả nho đen của Đậu Đậu đột nhiên sáng rực lên, vẻ mặt bé kích động la lên: "Thật tốt quá, Đậu Đậu không muốn người khác dạy, em chỉ muốn chị Tiểu Du dạy thôi!"
An Cẩn Du khẽ mỉm cười xoa đầu Đậu Đậu, cô đứng lên nhìn Đoạn Thấm Nhã nói: "Dì Thấm, Đậu Đậu bây giờ đã bốn tuổi, có thể bắt đầu học Piano được rồi. Bình thường khi có thời gian rảnh rỗi thì tôi có thể lại đây dạy trước cho Đậu Đậu một vài kỹ thuật luyện ngón cơ bản, nhưng mà kỹ thuật chơi đàn của tôi không thành thạo, đợi sau này Đậu Đậu lớn hơn một chút, dì vẫn nên mời giáo viên có trình độ và chuyên môn về piano đến dạy cho Đậu Đậu đi."
Đoạn Thấm Nhã hiểu là An Cẩn Du đã đồng ý dạy Đậu Đậu, hết sức vui mừng, liên tục gật đầu nói: "Thật tốt quá, mọi việc cứ làm theo ý Tiểu Du nói đi. Đợi khi Đậu Đậu lớn hơn một chút mà nó vẫn còn thích piano như vậy, dì sẽ tìm thử giáo viên khác dạy cho nó. Đúng rồi, về mặt tiền lương, bây giờ hình như Tiểu Du đang làm việc dưới trướng tiểu Duệ thì phải? Vậy thì để Tiểu Duệ cộng thêm số tiền này vào tiền lương rồi trả một lượt cho em luôn."
Tô Minh Duệ: ". . . . . ." Chị dâu, chị đúng là giỏi bóc lột em mà! Ngay cả khoản tiền này mà cũng muốn để em bỏ ra nữa!
An Cẩn Du nghe lời này của Đoạn Thấm Nhã cũng không thể nhịn cười được, vẻ mặt cười nhạo nhìn về phía Tô Minh Duệ nói: "Anh Duệ, có nghe thấy không? Dì Thấm có nói để anh phát tiền lương cho em đó, anh không được quỵt nợ nha."
Tô Minh Duệ: ". . . . . ." Việc này coi như là tự mình nhấc cục đá đập vào chân mình à? Nếu sớm biết là vậy thì anh ta sẽ không nhiều chuyện chạy đến giới thiệu Tiểu Du với chị dâu và anh trai rồi!
Lúc mấy người bọn họ nói chuyện, thời gian đã trôi đi hơn một nửa, ở bên ngoài khách khứa cũng đã bắt đầu lục tục tiến vào.
Đoạn Thấm Nhã và Tô Minh Duệ đành phải dẫn Đậu Đậu đi ra trước chào hỏi khách khứa, Đậu Đậu đương nhiên là vô cùng luyến tiếc, nhưng bé tạm thời cũng không thể không nhượng bộ được.
Trước khi Tô Minh Duệ đi còn đặc biệt căn dặn hai người tìm một chỗ ngồi xuống trước, một lát nữa sẽ đến tìm bọn họ.
Vì vậy hai người An Cẩn Du tìm một góc khuất ngồi xuống trước, cùng nhau đợi những người khác.
"Con lừa ngốc nhỏ. . . . . ." Hai người vừa ngồi xuống không bao lâu, An Cẩn Du chợt nghe thấy một tiếng gọi quen thuộc truyền đến từ bên cạnh, cô hỏi anh bằng giọng điệu nghi ngờ: "Làm sao vậy?"
Hiếm khi nhìn thấy vẻ do dự xuất hiện trên mặt Niếp Quân Hạo, sự nghi ngờ trong mắt An Cẩn Du càng ngày càng đậm, cô lo lắng hỏi: "Rốt cuộc anh làm sao vậy? Anh khó chịu trong người hả? Hay là. . . . . . Anh không thích chỗ này?"
Niếp Quân Hạo lắc đầu, đôi môi hơi mấp máy định nói ra lại thôi, cuối cùng như đã hạ quyết tâm, anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt An Cẩn Du hỏi: "Lúc nãy em nói. . . . . Mẹ em đã sớm qua đời rồi, vậy ba em thì sao?"