"Hì hì..." Lúc Tô Minh Duệ đi xuống lầu cùng Tiểu Thất và Tiểu Ngụy, nghe được lời này của Niếp Quân Hạo, sửng sốt một chút, hẳn là không nhịn được mà bật cười.
Tiểu Ngụy, Tiểu Thất theo sát phía sau hiển nhiên cũng không nghĩ tới Niếp Quân Hạo sẽ nói như vậy, kinh ngạc hai mặt nhìn nhau.
Thật vất vả mới nhịn được cười, Tô Minh Duệ định đứng ở góc bí mật tại khúc quanh, khoanh tay trước ngực, mặt nhàn nhã xem náo nhiệt.
Mới rồi Tiểu Ngụy cùng Tiểu Thất đi lên nói cho anh ta biết, người vừa đi ra từ phòng làm việc của anh ta cách đây không lâu đang bị người khác làm khó ở dưới lầu, anh ta còn khẩn trương đi xuống, hiện tại xem ra ngược lại mình lo sợ không đâu rồi. Hồi tưởng lại ở bộ dạng khó dây vào của người này lúc ở nhà An Cẩn Du, sao có thể dễ dàng bị người bắt nạt như vậy.
Vừa đúng, thừa cơ hội này, anh ta cũng muốn nhìn một chút xem tên tiểu tử này sẽ phản kích như thế nào. Dù sao thì chuyện bị người ta nhằm vào chèn ép sau khi vào làng giải trí nhìn mãi cũng quen mắt, học cách ứng đối những chuyện này ra sao cũng là một thứ mà sau này Niếp Quân Hạo phải học.
"Chó má, mày lại dám mắng tao? Mày là cái thá gì, bất quá chỉ là một người mới nghèo kiết hủ lậu, lại dám nói tao như vậy? Mày có biết tao là ai không? Chỉ cần tao nhúc nhích đầu ngón tay là có thể bóp chết mày dễ như trở bàn tay!"
Niếp Quân Hạo liếc kẻ nhếch nhác phát điên ở phía đối diện một cái, khẽ cười nói: "Người ở chỗ này cũng có thể làm chứng, lần này tôi có chỉ mặt gọi tên hay không. Là anh tự nhận về mình, sao có thể trách tôi? Chỉ là, có đôi lời tôi quả thật cần sửa lại, các hạ thật đúng là tài giỏi, tùy tiện nhúc nhích đầu ngón tay liền có thể bóp chết một người, điểm này chó cũng không thể làm được, tối thiểu cũng phải là heo mới được."
"..." Giáo chủ đại nhân, người đây là đang biến tướng châm chọc người đối diện là đầu heo sao? Chỉ là, có phải Giáo chủ đại nhân anh quên mất một chuyện hay không?
An Cẩn Du ho nhẹ hai tiếng, vô cùng tốt bụng mà nhắc nhở Giáo chủ một câu: "Niếp Quân Hạo, cái kia, hình như heo không có đầu ngón tay."
Niếp Quân Hạo quay đầu tán thưởng nhìn An Cẩn Du một cái, đáy mắt hẳn là tràn đầy nụ cười. Trên mặt lại giả trang ra một bô mặt đột nhiên bừng tỉnh, sờ lên cằm như có điều suy nghĩ, nói: "Hắc hắc hắc, là tôi nhớ lộn, heo chỉ có chân, không có đầu ngón tay nha. Cả đầu ngón tay cũng không có thì còn nói gì tới chuyện nhúc nhích ngón tay liền có thể bóp chết người? Thật là không biết tự lượng sức mình."
An Cẩn Du: "..." Giáo chủ đại nhân, anh vừa ý rồi, anh nhất định là rất vừa ý! Giờ khắc này, An Cẩn Du chợt có chút đồng tình với Phương Vũ phải hứng chịu mấy lời nói độc địa này. Quả nhiên là cấp độ khác nhau, chỉ có thể bị vô tình nghiền ép. Thí chủ, bảo trọng.
Ở một ngóc ngách khác, hai cô nàng đi theo Tô Minh Duệ xem náo nhiệt, nghe Niếp Quân Hạo này tức chết người không đền mạng, cũng kích động không thôi.
"Chít chít, nam thần quả nhiên cool ngầu, đẹp trai đến ngây người! Quả nhiên là tôi bị ảo giác đến không cứu được nữa rồi, vì sao lại đột nhiên cảm thấy lời nói ác độc của nam thần có chút manh manh (đáng yêu) chứ? Cái này không khoa học!"
"Tiểu Phiến, cô không phải là người."
"..."
Tô Minh Duệ xem náo nhiệt một hồi, khóe môi vẫn giương lên, nhưng anh ta cũng biết nếu tiếp tục làm như vậy thì ắt sẽ sai lầm. Đến lúc đó, cái tên Phương Vũ ngu ngốc kia sẽ bất chấp tất cả mà phát giận, phá huỷ mọi thứ. Anh ta thật vất vả mới nhìn trúng một người, nếu người này gặp chuyện thì anh ta sẽ chịu tổn thất đến không bù nổi mất.
Vừa nghĩ như vậy, nụ cười trên mặt Tô Minh Duệ thoáng thu lại chút, khẽ hô một tiếng: "Tiểu Phiến, Tiểu Ngụy, hai cô lại đây."
Hai người vốn vội vàng lộ vẻ háo sắc nghe vậy vội tiến tới gần Tô Minh Duệ, nhỏ giọng kêu: "Ngài Tô."
"Các cô đi ra ngoài, như vậy..."
Tiểu Thất cùng Tiểu Ngụy nghe Tô Minh Duệ phân phó, hai mắt lóe sáng, gật đầu một cái, hào hứng chạy ra ngoài.
"Tên khốn kiếp này, tức chết tôi rồi. Triệu Thành, anh buông tôi ra, hôm nay tôi nhất định phải dạy dỗ tên này thật tốt. Lão tử lớn như vậy còn chưa từng bị ai chọc tức đến như vậy đâu."
Triệu Thành, cũng chính là người đại diện của Phương Vũ đương nhiên không nào buông tay. Nếu Phương Vũ ra tay, nếu như bị người có tâm lợi dụng thì sẽ lớn chuyện. Suy nghĩ một chút, từ khi người này vào làng giải trí tới nay, anh ta ngoài sáng và trong tối thu thập cho gã bao nhiêu cục diện rối rắm, người này còn không biết thu liễm thì thôi, lại còn tệ hại hơn, thật đúng là sợ người khác chưa đủ phiền. Nghĩ tới đây, Triệu Thành cũng không khỏi sinh ra mấy phần oán hận với Phương Vũ.
Mà đổi thành biểu hiện của người sắp bị đánh là Niếp Quân Hạo thì lại thành thạo.khác thường. Anh đã sớm chuẩn bị xong, nếu người đối diện thật sự dám động thủ với anh, anh nhất định sẽ khiến tiểu tử kia nếm thử một chút cái gì gọi là nhúc nhích đầu ngón tay liền bóp chết một người. Nha đầu An Cẩn Du kia chỉ nói là không thể giết người, lấy bản lĩnh của anh, chơi một người thành nửa chết nửa sống là không thành vấn đề. do&e#nd—anl(equ§y‰do0n
Về phần An Cẩn Du, từ lúc Phương Vũ đi tới gây khó dễ với bên mình, cô đã cảm thấy có chỗ không đúng. Cho đến khi thấy Phương Vũ liều mạng giùng giằng muốn đánh về phía Niếp Quân Hạo, hận không thể nghiền xương Niếp Quân Hạo thành tro, cô mới đột nhiên phản ứng kịp, quá giống, quá giống. Dáng vẻ lúc này của Phương Vũ lúc này rất giống với dáng vẻ của vai chính bộ phim võ hiệp cẩu huyết kia. Tính tự cho mình là đúng giống nhau, dạng không thèm để người khác vào mắt cũng giống nhau.
Một thoáng kia, An Cẩn Du rốt cuộc cũng ý thức được điểm mấu chốt. Choáng nha, chẳng lẽ hàng này cho là thực tế cũng giống với việc gã diễn này phim truyền hình? Bởi vì gã là nam chủ, cho nên chỉ cần là việc gã muốn làm, vô luận không biết tự lượng sức mình cỡ nào cũng đều có thể đạt thành; chỉ cần là vật gã muốn, tất cả mọi người không thể không nhân nhượng gã, tất cả mọi người đều nghe lời gã, cho nên gã mới có dũng khí mà một mình đấu với Giáo chủ đại nhân rõ ràng có cấp độ cao hơn gã?
Nghĩ như vậy, trong nháy mắt, An Cẩn Du cảm thấy mình đã tìm được chân tướng rồi. Trong nháy mắt, bệnh nghề nghiệp hàng năm của tác giả nào đó cứ như vậy hiển lộ ra, vô cùng đồng tình nói một câu với Phương Vũ: "Thực tế cũng không phải là diễn trò, thế giới này không phải thế giới của một mình anh."
Cho nên, đầu năm nay, phải tránh việc quá nhập tâm vào nhân vật, lại càng không thể coi tình tiết máu chó trong phim ảnh vào thực tế. Trên đời không có ai cao quý từ nhỏ, cũng không ai có nghĩa vụ nhân nhượng người nào, càng không ai không có người đó liền sống không nổi, Trái Đất ít đi một mình anh thì cũng không ngừng chuyển động. Tự luyến là loại bệnh, phải trị