Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 61: Không phải là nhân yêu, mà là một người đàn ông có cử chỉ như phụ nữ



Editor: Trịnh Phương.

Không khí trong phòng hóa trang rơi vào tình trạng tĩnh mịch trong mấy giây. Alie giống như là bị đâm trúng điểm chết, cặp mắt giống hệt mắt hồ ly kia gần như tràn đầy nước mắt trong suốt chỉ trong chớp mắt, đoán chừng ngay cả vòi nước cũng không phun nước nhanh tới khoa trương như vậy.

Đang ở lúc tất cả mọi người đều cho là anh ta sắp khóc ra thành tiếng, nước mắt trong đôi mắt trắng xanh của anh ta đều chảy ngược trở về, hai mắt đỏ ngầu. Sau khi làm bộ đáng thương khụt khịt cái mũi, anh ta chạy ra khỏi chỗ đông người ở trước mắt nhanh như một trận gió, ngồi xổm trong góc trồng nấm.

Xa xa mọi người còn có thể nghe được âm thanh buồn bã, oán trách không dứt của anh ta: "Nhân yêu nhân yêu, anh dám nói người khuynh thành tuyệt đại, phong nhã hào hoa, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở như người ta là nhân yêu. Hu hu hu, quá khinh người, quá khinh người, người tầm thường không có một chút thẩm mỹ nào! Vẽ vòng xoáy nguyền rủa anh, nguyền rủa anh, rủa chết anh…"

Mọi người vây xem: "…"

Niếp Quân Hạo: "…"

Khóe miệng An Cẩn Du giật giật, mặt im lặng nhìn người đang ở cách đó không xa, thầm nghĩ vị quý ông này, ngài quả thật không phải là một nhân yêu, mà nhiều lắm là cũng chỉ có thể cũng coi là một người đàn ông có tính cách như phụ nữ. Nói ngài là nhân yêu, quả thực là vũ nhục hai chữ “nhân yêu” mà! 

Nghĩ tới đây, An Cẩn Du không khỏi thở thật dài một tiếng, mặc dù cô biết người có tài trong một lĩnh vực nào đó thật ra thì thường kì quái hơn so với người bình thường, nhưng mà không cần kì quái đến trình độ này chứ? Năng lực chịu đựng của trái tim nhỏ bé của cô có hạn nha.

Tô Minh Duệ bất đắc dĩ nâng trán. Ặc, trong khoảng thời gian ngắn, anh thậm chí có loại cảm giác không xác định được rằng chính mình cố ý tìm người này từ nước ngoài tìm trở về đến tột cùng là đúng hay sai.

Sau một thời gian ngắn ngủi tự phủ nhận cùng tự kiểm điểm bản thân, Tô Minh Duệ rốt cuộc khôi phục tỉnh táo, đi nhanh đến góc tường mà người nào đó vẫn còn ngồi ăn năn hối hận, dứt khoát nói: "Alie, thợ trang điểm nổi tiếng quốc tế. Trước kia, khi Nhan Mặc quay quảng cáo thì đều là anh ta đảm nhận công việc tạo hình, bao gồm lần cậu ấy hóa trang thành Vampire (*) để làm người phát ngôn của rượu đỏ lúc trước."

(*) Vampire: Ma cà rồng, quỷ hút máu.

An Cẩn Du nghe vậy, hai mắt hơi sáng lên, lập tức vứt bỏ suy nghĩ châm chọc người nào đó lên chín tầng mây, kích động không thôi, hỏi: "Đó là chương trình quảng cáo một chai rượu đỏ Lafite năm 96* trong vai Vampire sao? Quảng cáo đó quả thật rất tuyệt nha, trong đó ảnh đế Nhan quả thật đẹp trai ngây người!"

* Chai Chateau Lafite Rothschild Pauillac sản xuất năm 1996, giá $ 287. Vào giữa thế kỷ thứ 18, một chính trị gia người Pháp sắp sửa ra nước ngoài nhưng trước đó ông đến viếng một bác sĩ. Vị bác sĩ này kê toa cho ông loại rượu Lafite như dạng rượu thuốc. Chính trị gia này quá yêu thích loại rượu này đến nỗi ông đã biếu vua Louis XV một vài chai và trước đó một thời gian dài loại rượu này đã trở thành thứ rượu thượng hạng của thành Versailles và còn gọi là "Ngự tửu". Trên GG có ghi rượu Chateau Lafite Rothschild thuộc quyền sở hữu của gia tộc Rothschild ở vùng Medoc nước Pháp.

Khi Nhan Mặc mới ra mắt, quả thật là anh ta đã làm người phát ngôn rượu đỏ một lần. Nói như vậy, các loại rượu đỏ được quảng cáo đó đều là đò vật xa hoa, thế nhưng lần quảng cáo đó lại đi ngược với những quảng cáo về rượu vang trước đó, sử dụng hình tượng của vampire.

Trong đoạn quảng cáo của bộ phận tuyên truyền, Nhan Mặc được hóa trang thành một vampire mang dáng vẻ vô cùng khốc huyễn ngồi trên vương tọa hoa lệ, ưu nhã nhấm nháp loại rượu đỏ thuần mỹ sáng ngời giống như máu tươi, tà mị cuồng quyến, khuôn mặt anh tuấn nghiêm nghị lại nghị diêm dúa lẳng lơ, trong lúc phất tay đều là khí chất quý phái cùng vẻ xa hoa lãng phí. Năm đó Nhan Mặc vẫn chỉ là người mới, chính là vào quảng cáo này mà lập tức trở nên nổi tiếng, trở thành người được yêu thích nhất trong thế hệ mới của quảng cáo, hơn nữa từng bước từng bước đi đến vị trí hôm nay. Die8nD@nl3qu&yd0n

( Khốc huyễn: Tàn khốc, huyền ảo| Vương tọa: Ghế ngồi dành cho bậc vua chúa, quý tộc| Thuần mỹ: trong sạch tốt đẹp.)

Niếp Quân Hạo nhìn bộ dáng kích động không thôi này của An Cẩn Du, không biết vì sao mà trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút ghen ghét. Nha đầu này thật là… Trước mặt nhiều người như vậy lại không biết thu liễm, lần ở trước mặt Diệp Tĩnh Thành còn chưa tính, bây giờ lại còn tệ hại hơn, không có liêm sỉ mà bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với một người đàn ông xa lạ.

Niếp Quân Hạo một chút cũng không phát giác, trạng thái của mình bây giờ thật ra thì vô cùng không đúng, hiển nhiên là giống như một người chồng hay ghen tuông đang phải trơ mắt nhìn vợ mình hồng hạnh xuất tường (ngoại tình).

Alie nghe được lời nói của An Cẩn Du thì hai mắt tỏa sáng, thay đổi không khí trầm lặng cùng bộ dáng buồn bã không dứt trước đó, lại muốn lao về phía trước, trong miệng còn không nhịn được mà hô to: "Quả nhiên vẫn là cô bé đáng yêu này biết phân biệt tốt xấu."

Cô bé đáng yêu… Không hiểu sao, An Cẩn Du chợt cảm thấy cả người lạnh cóng, toàn thân nổi đầy da gà. Chính mình là một cô gái đã hơn 20 lại bị một người đàn ông luôn làm ra những cử chỉ của phụ nữ gọi thành cô bé đáng yêu, loại cảm giác này thật đúng là không phải câm nín bình thường đâu. Di(end&anl)e!Q*uy&don

Tô Minh Duệ cũng đã sớm nhìn rõ ý đồ của Alie, nhẫn tâm đập một cái, sau đó lôi người trở về tại chỗ, ngược lại chỉ hướng Niếp Quân Hạo đang ở đối diện, nói: "Đây là nghệ sĩ tôi mới ký hợp đồng- Niếp Quân Hạo, cũng chính là vai nam chính của quảng cáo ngày hôm nay, anh phụ trách hóa trang cho người ta thật tốt, cần phải tạo ra hiệu quả khiến người ta hai mắt tỏa sáng, kinh ngạc không dứt."

"Kinh ngạc?" Alie ngẩn ra, làm như đã hiểu ra điều gì đó, cặp mắt đào hoa tinh sảo kia khẽ liến lên trên, nơi đuôi mắt nơi sinh ra mấy phần mị ý (quyến rũ), cho Tô Minh Duệ một cái nhìn đầy thâm ý, khẽ cười nói: "Người này chuẩn bị biến anh ta thành Nhan Mặc thứ hai?"

Tô Minh Duệ nhíu mày, khẽ cười một tiếng, nói: "Không, tôi sẽ biến anh ta trở thành kiểu mẫu mới của làng giải trí."

Sắc mặt của Alie hơi đổi. Nói cách khác, Tô Minh Duệ là đang chuẩn bị bồi dưỡng Niếp Quân Hạo thành sự tồn tại vượt qua cả Nhan Mặc. Ngược lại cũng rất thú vị.

"Bây giờ nói cái này còn hơi sớm, xem anh ta có thể nắm chặt cơ hội này hay không." Alie giơ giơ Lan Hoa chỉ (*) của anh ta lên, cười nhạt nói: "Thời gian cũng không cong sớm, một lát nữa nhiếp ảnh gia sẽ tới, chúng ta phải nắm chặt thời gian, mấy người lại đây với tôi."

(*) Lan Hoa chỉ: Kiểu tay mà thái giám hay làm đó =)) Mọi người search ảnh trên gg nha, mình không dẫn ảnh trong bài được.  

An Cẩn Du ngớ ngẩn, chỉ chỉ chính mình nói: "Tôi cũng phải đi?"

Alie cười cười: "Cô không phải là trợ lí của anh ta sao? Đương nhiên là phải đi vào cùng anh ta, nếu anh ta đột nhiên cảm xúc dâng trào mà không muốn làm nữa, tôi không quản được."

"Ách!" An Cẩn Du im lặng. Cô coi như là thấy rõ rồi. Trợ lí là gì? Chức vị này căn bản là vú em, phải chăm sóc việc ăn uống cùng cuộc sống thường ngày của người khác không nói, còn phải cùng vào cùng ra, quan trọng nhất là, nếu cảm xúc của nghệ sĩ không tốt, còn phải ở bên cạnh dụ dỗ. Nghĩ như vậy, thái độ của An Cẩn Du càng trở nên buồn khổ. Mình quả nhiên là người có số vất vả mà, hức hức

Nhưng rất nhanh, An Cẩn Du phát hiện việc mình đi theo Alie là một việc làm rất chính xác, bởi vì người nào đó, ách, giống như lần ở tiệm cắt tóc, không cho người khác đụng vào đầu của anh.

"…"

"Anh muốn làm gì?" Niếp Quân Hạo chộp ngay lấy cánh tay đang hướng tới đầu mình của Alie, ánh mắt lộ ra tia nhìn bất thiện, nói.

An Cẩn Du thấy thế, chung báo động trong lòng lập tức vang rung trời, trước khi Niếp Quân Hạo nói ra lời nói kinh người nào đó, nhanh chóng đẩy bàn tay đang bị Niếp Quân Hạo nắm chặt của đối phương ra, cường thế chen vào giữa hai người, cười khan nói: "Cái đó, anh ất không thích người khác đụng vào đầu của anh ấy, cho nên mới phản ứng như vậy."

Alie sửng sốt: "Không thích người khác đụng vào đầu, vậy sao có thể làm tóc?"

An Cẩn Du nghẹn lời, thận trọng trả lời một câu: "Cái đó, nếu không quá khó khăn, ngài nói cho tôi biết, tôi tới làm cho anh ấy, được không?"

"Cô?" Alie có chút kinh ngạc nhìn An Cẩn Du một cái, hiển nhiên không thể tin được rằng An Cẩn Du có thể làm việc này.

"Trước kia tôi cũng từng học việc trong tiệm cắt tóc, kiểu tóc này của anh ấy cũng chính là do tôi làm, nếu như yêu cầu của ngài không quá khó khăn, thì tôi có thể làm giúp." Di8end*anl(e!qu8yd&on

Lúc này Alie mới chú ý tới đầu tóc chỉnh tề của Niếp Quân Hạo, liếc nhìn An Cẩn Du, nói: "Đây là cô làm?"

An Cẩn Du gật đầu một cái, đáy mắt Alie xẹt qua một tia sáng nhàn nhạt, khẽ cười nói: "Được, đúng là không quá khó, cô làm giúp anh ta cũng được. Cô qua đây, vén phần tóc bên này của anh ta lên phía trên một chút, còn có…"

Bởi vì Alie phải nói rõ cho An Cẩn Du biết cách tạo kiểu tóc cho Niếp Quân Hạo, cho nên cách An Cẩn Du vô cùng gần, chính An Cẩn Du ngược lại cũng không có cảm giác gì, toàn tâm cũng tập trung vào lời giảng giải của Alie, thỉnh thoảng biểu lộ ra bộ dáng khiêm tốn học tập.

Niếp Quân Hạo lại trái ngược. Giờ phút này, hai con mắt của anh đều nhìn chòng chọc vào bàn tay thỉnh thoảng cầm lấy tay của An Cẩn Du, đột nhiên cảm thấy sợi dây nào đó trong đầu mình đứt phựt một cái, một lại cảm xúc vô cùng xa lạ vả những cũng rất quen thuộc chợt bừng lên trong lòng, giống như mới tỉnh dậy từ giấc ngủ đông, có chút vị chua, lại có phần khó chịu, ngũ vị tạp trần (*), ghen tức lăn lộn.

(*) Ngũ vị tạp trần: Ngũ vị gồm chua, cay, ngọt, mặn, đắng. Câu này có ý chỉ nỗi lòng rối bời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.