Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 140: Chuyện hai năm trước, vị hôn thê của tôi (1)



Tô Kình Thiên dùng tay che miệng Tô Nặc lại, nhìn hai người trong phòng bệnh hốc mắt cũng hồng hồng, nhưng hắn không đưa Tô Nặc vào mà trực tiếp dẫn cô đến phòng bệnh bên cạnh.

Bây giờ giữa hai người bọn họ có quá nhiều lời để nói, những vấn đề trong khoảng thời gian này, có lẽ bọn có sẽ chậm rãi nói chuyện với nhau.

Phó Quân Hoàng nhìn thấy An Nhiên gật đầu, sau khi nói ra hai từ đó, cả người anh đều cứng lại. 

Giọng nói của anh hơi khô khốc, khó khăn lắm anh mới khống chế ý nghĩ muốn kéo sát cô vào ngực mình. Anh cẩn thận ôm cô, giọng nói trầm thấp trước giờ chưa từng có.

“Em không trách anh?” Bốn chữ đơn giản nhưng thấm đượm sự không thể tin tưởng, mà nhiều hơn là sự khẩn cầu thống khổ.

Bạch Dạ… À không, bây giờ có lẽ nên gọi là An Nhiên rồi. Cô tựa trong lòng anh, trên khuôn mặt điềm nhiên kia nở một nụ cười nhàn nhạt: “Lão Soái Ca, em nói rồi, em tin anh.” 

Người có thể khiến Phó An Nhiên lựa chọn tin tưởng, sao lại có thể là người dễ dàng phản bội cô cơ chứ.

Nếu như từ nhỏ anh đã thật sự suy tính với cô, vậy thì tại sao cô không nhận ra chứ?

Thân thể Phó Quân Hoàng run rẩy, sự run rẩy rất nhỏ nhưng vẫn bị cô cảm nhận được như cũ. 

Một lời thật đơn giản.

Em tin anh.

Đây không phải là ba từ mà anh chờ đợi suốt hai năm nay sao? 

Lúc tất cả mọi người đều hiểu lầm anh, lúc mọi người đều nhìn anh bằng đôi mắt thù hận, anh vẫn luôn giãy dụa trong đau khổ. Anh một mực chờ đợi, chờ bảo bối của anh trở lại tìm anh, nhưng cuối cùng là gì, anh đợi được gì?

Không thấy hình bóng của bảo bối suốt hai năm, anh thậm chí không nhận được bất kỳ tin tức nào của cô.

Anh sợ hãi, làm sao có thể không sợ hãi cơ chứ? 

“Bọn họ nói, em rơi xuống biển rồi.” Anh cứ ôm cô như vậy, giọng nói mang theo sự nghẹn ngào khó kiềm chế: “Anh không tin, nhưng bọn họ nói với anh rằng em nhảy xuống biển là vì anh.”

Hai tay An Nhiên ôm chặt lấy anh: “Không đâu, bọn nó nói bừa cả đấy.”

Lúc đó An Nhiên và Piterman thật sự đã cùng rơi xuống biển. 

Cô cho rằng bản thân mình đã có chuẩn bị thì sẽ không xảy ra chuyện, chỉ là không ngờ rằng vách núi lại cao như vậy, sau khi nhảy xuống, thân thể rơi vào biển lớn lạnh giá, sau đó cô không còn nhớ gì nữa.

Lúc tỉnh lại, cô phát hiện mình đã ở trên bờ rồi…

“Không, Vương Hào nói anh nổ súng bắn cậu ta, suýt chút nữa cậu ta đã chết trong tay anh rồi.” 

“Không phải do anh làm đâu.” Phó Quân Hoàng như thể sắp sụp đổ, An Nhiên tiếp tục an ủi anh: “Bọn em đều biết, chuyện này không phải do anh làm.”

Phó Quân Hoàng nằm trong lòng An Nhiên, lắc đầu: “Không phải, sự tình không phải như thế.”

Phó Quân Hoàng không biết nên nói thế nào, anh không biết nên giải thích với bảo bối ra sao. 

Hai năm trước, khi anh từ hôn mê tỉnh lại, trong đầu anh luôn tồn tại hình ảnh kia, hình ảnh bảo bối của anh rơi xuống biển.

Mà anh nhìn thấy hình ảnh anh cầm súng trong tay, bắn về phía bảo bối.

Trong cơn mơ, thần kinh anh như muốn vỡ ra. Nhưng anh phát hiện bản thân mình hoàn toàn bất lực, thế nên ngay sau khi tỉnh dậy, chuyện đầu tiên mà anh làm là nhảy xuống biển tìm kiếm hình bóng của bảo bối. 

Làm thế nào anh cũng không tin là do mình nổ súng, bức bảo bối của anh phải nhảy xuống biển.

Nếu như không phải như vậy thì những hình ảnh xuất hiện trong đầu anh là gì? Những thứ anh nhìn thấy là gì?

Nếu như không phải, vì sao Vương Hào lại bảo là do anh, số 9 và số 40 đều chỉ ra là do anh giết bảo bối? Không giải thích được, có rất nhiều chuyện không giải thích được. 

Vì vậy trong vòng hai tháng, ngoại trừ việc mỗi ngày tìm kiếm hình bóng của An Nhiên, Phó Quân Hoàng không muốn làm gì khác.

Trường học Thợ Săn cũng không lập tức tiến hành xử phạt với Phó Quân Hoàng, thậm chí bọn vẫn để chuyện này qua một bên, chần chừ không xử lý.

Người đầu tiên đến trường học Thợ Săn để hỏi vì sao không tiến hành xử phạt với Phó Quân Hoàng lại là số 40, hắn ta lớn tiếng chất vấn, hắn không thể chấp nhận sự thật rằng số 8 chết ngay trước mắt hắn. 

Nhưng trường học Thợ Săn cũng không đưa ra cho mọi người hình thức xử phạt xác đáng, thậm chí chỉ nói là sẽ giải thích. Nhưng kết quả là, trong suốt hai tháng, trường học Thợ Săn không đưa ra bất kỳ hồi đáp nào cho sự việc này.

Có đánh chết Liệp Báo và Ngốc Ưng cũng không tin sĩ quan huấn luyện có thể gây tổn thương đến tiểu quái vật, mặc dù khoảng thời gian bọn họ tiếp xúc với tiểu quái vật không dài nhưng bọn họ vẫn luôn trông chờ tin tức của tiểu quái vật.

Tình cảm của sĩ quan huấn luyện đối với tiểu quái vật thật sự đạt đến cảnh giới khiến người ta cảm thấy căm phẫn, nếu như có ai dám động chạm đến cô ấy một ti tí nào, sĩ quan huấn luyện chắc chắn sẽ đập chết người đó trong tích tắc. 

Bọn họ vẫn một mực tin rằng cho dù phải đối đầu với cả thế giới thì sĩ quan huấn luyện cũng sẽ không trở thành kẻ thù của tiểu quái vật.

Lúc ở bệnh viện tư của trường học Thợ Săn, sau khi Liệp Báo và Ngốc Ưng nghe thấy tin tức này, bọn họ không thèm chữa trị vết thương, chuyện đầu tiên mà bọn họ làm là đi tìm sĩ quan huấn luyện.

Khi bọn họ tìm thấy Phó Hoàng Quân, vẻ mặt anh mất kiểm soát giống hệt với trong tưởng tượng của bọn họ. 

Liệp Báo và Ngốc Ưng sao có thể ngăn cản được Phó Quân Hoàng, hết cách, bọn họ chỉ có thể đi tìm cùng Phó Quân Hoàng.

Nhóm người Vạn Lỗi vẫn luôn đứng một bên quan sát, bọn họ không chất vấn, cũng không quan tâm, chỉ là luôn dùng ánh mắt thờ ơ để quan sát.

Từ góc nhìn của Từ Chính, sự việc này có vấn đề, nghĩ lại cũng là do mấy người của trường học Thợ Săn phát hiện ra vấn đề gì đó cho nên bọn họ mới không gây rắc rối cho Phó Quân Hoàng. 

Nếu như ngay từ đầu Phó Quân Hoàng đã nuôi ý định giết Phó An Nhiên, vậy thì anh chắc chắn sẽ không để tình cảm của mình lún sâu như thế.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra tình cảm của anh đối với Phó An Nhiên không thể so sánh với tình cảm của người bình thường.

Đến cuối cùng, Từ Chính không nhìn tiếp được nữa. Liệp Báo và Ngốc Ưng tin tưởng Phó Quân Hoàng đơn giản là vì bọn họ là thành viên của U Linh, đương nhiên bọn họ sẽ hiểu rõ Phó Quân Hoàng hơn. 

Nếu như hai người kia đã tin tưởng anh ta, vậy thì vì sao bọn họ lại không tin tưởng? Sau khi chứng kiến Phó Quân Hoàng ngụp lặn dưới biển suốt ba ngày ba đêm không ngủ nghỉ, Vạn Lỗi và Từ Chính thật sự không thể nhìn tiếp được nữa.

Mặc kệ Phó Quân Hoàng muốn thế nào đi nữa, nhưng Ngốc Ưng và Liệp Báo bị thương toàn thân, thì làm sao có thể cùng anh ta ngâm trong nước biển lâu như vậy?

Cuối cùng hai người bọn họ thật sự hết cách, đành đánh ngất Phó Quân Hoàng rồi khiêng thẳng về bệnh viện. 

Lúc đó Phó Quân Hoàng đã suy nhược quá mức rồi, nếu không, với thân thủ của Từ Chính và Vạn Lỗi, sao có thể dễ dàng khống chế Phó Quân Hoàng được chứ?

Về sau, Phó Quân Hoàng yên tĩnh một quãng thời gian, anh nghiêm túc luyện tập, cũng có thể nói là tập luyện một cách vô thức, nhưng kết quả của việc tập luyện vô thức là: Anh là người nhanh nhất, sớm nhất, cấp tốc nhất hoàn thành tất cả nhiệm vụ.

Phó Quân Hoàng như thế đã hình thành một áp lực to lớn cho những học viên cấp dưới, những ngày sau đó, các học viên luôn dùng ánh mắt khiêu khích và khó chịu để nhìn Phó Quân Hoàng. 

Trong mắt bọn họ, Phó Quân Hoàng là một kẻ phản đồ.

Bởi vì trường học Thợ Săn có một điều lệ sắt thép, học viên nào vượt quá bốn mươi tám tiếng đồng hồ mà vẫn không thể tham gia đợt huấn luyện sẽ tự động bị đào thải.

Ngốc Ưng và Vương Hào bị thương vô cùng nghiêm trọng, bọn họ không thể tiếp tục tham gia đợt huấn luyện, một mực ở lại bệnh viện. Nhiệm vụ lần đó, Liệp Báo vẫn luôn kiên trì đến cùng, cũng chính vì vậy mà chân của hắn ta không được chữa trị tốt, đã để lại gốc bệnh. 

Trong đám học viên, vẫn có một nhóm âm thầm bất bình phẫn nộ, bọn họ cứ không hiểu vì sao mãi đến bây giờ nhà trường vẫn chưa cho bọn họ một lời giải thích hợp lý.

Nếu như bọn họ không đoán sai, nhóm buôn ma túy kia là do số 2 dẫn vào!

Những tội lỗi mà chúng đã gây ra, sao có thể bỏ qua? 

Sao Thợ Săn có thể không cảm nhận được đợt sóng ngầm trong những học viên? Thế nhưng từ đầu đến cuối hắn không dính dáng vào, mãi cho đến khi đám học viên đánh nhau.

Thợ Săn và những quản lý cấp cao khác chỉ đứng bên cạnh quan sát, đợi mọi người đánh đủ rồi, lửa giận cũng tiêu đi phần nào, lúc này Thợ Săn mới đứng ra.

Vào thời điểm đó, toàn thân Phó Quân Hoàng đều bị thương. 

Ngay từ người đầu tiên động thủ với anh, anh không đáp trả.

Ban đầu mọi người còn có chút ngạc nhiên, nhưng sau đó bọn họ bắt đầu xuống tay nặng hơn, cũng vì thấy phản ứng của Phó Quân Hoàng như thế mà nổi giận.

Ở đây chẳng phải ai cũng là đàn ông sao? Chẳng qua bọn họ chỉ muốn Phó Quân Hoàng đưa ra một lời giải thích, nhưng Phó Quân Hoàng làm cái gì thế này? 

Từ đầu đến cuối anh ta đều không nói gì cả, dường như không có chuyện gì xảy ra, cứ vậy cắm đầu tập luyện.

Bởi vậy trước khi Thợ Săn ngăn cản, đã có không ít học viên trực tiếp ra tay với anh.

Bọn họ làm sao có thể chịu đựng cái chết vô duyên vô cớ của một đồng đội đã cùng tham gia huấn luyện với mình lâu như vậy cơ chứ? 

Thậm chí hài cốt cũng không có?

Mặc dù bọn họ không có tình cảm gì với số 8, nhưng trong gần nửa năm tiếp xúc, bọn họ cực kỳ quý mến số 8. Mặc dù cô ấy rất ít nói, mặc dù cô ấy vô cùng lạnh lùng nhưng cô ấy rất trọng nghĩa khí.

Chỉ cần bạn cần giúp đỡ, nếu là việc cô ấy có thể giúp, cô ấy nhất định sẽ không từ chối. 

Trong đám học viên có rất nhiều người xem số 8 như tình nhân trong mộng, nhưng người yêu gần như hoàn mỹ này đột nhiên biến mất không lý do, mà kẻ cầm đầu còn nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật như thế, bọn họ sao có thể nhịn được?

Thế nhưng cuối cùng, trò hề này vẫn phải hạ màn vì sự tham gia của Thợ Săn.

“Thấy các cậu vẫn còn dư năng lượng như vậy, xem ra cường độ huấn luyện của tôi vẫn chưa đủ nhỉ.” Thợ Săn đứng trước mặt mọi người, hừ lạnh. 

Nhưng lúc này mọi người vẫn rất không phục, hận không thể giết quách số 2, sao có thể chấp nhận sự tồn tại của Phó Quân Hoàng?

“Sĩ quan huấn luyện, nếu như ông không thanh trừ kẻ khác loài này, chúng tôi từ chối huấn luyện.” Trong đám học viên, không biết ai là người đầu tiên nói to câu này.

Phó Quân Hoàng vẫn đứng im như cũ, anh chưa từng cúi đầu, cho dù ở trong tình cảnh như thế này, anh vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, mắt nhìn về phía trước. 

Trên thế giới này không ai có thể khiến anh cúi đầu.

“Hả? Kẻ khác loài? Các người nói cho tôi biết, ai là kẻ khác loài?” Bình thường Thợ Săn ghét nhất là bị người khác uy hiếp, mặc dù trong lòng hắn cũng đang nổi nóng, mặc dù hắn cũng muốn ném thẳng Phó Quân Hoàng vào hố lửa, để tên đó cháy chết cho xong, nhưng làm sao có thể chứ.

Người của James gần như đã tìm kiếm khắp cả vùng biển này một lượt, nhưng không vớt được gì cả. 

Bởi vì chuyện này, Mike đã cắt đứt với hắn rồi.

Ai có thể nghĩ đến việc tiểu nữ vương sẽ bị người hại chết trong tay hắn như thế?

Học viên kia không ngờ rằng người trước mắt sẽ hỏi như vậy, hắn ta hừ lạnh: “Tất cả chúng tôi đều biết cả rồi.” 

Chuyện Phó Quân Hoàng phản bội không được phép truyền ra ngoài, nhưng không biết rốt cuộc là đã bị ai tung ra, chuyện này cần phải được điều tra cẩn thận.

“Số 2 giết số 8!”

Học viên kia vô cùng oán giận nói. 

Đôi mắt Thợ Săn lạnh lùng.

“Vì sao người giết đồng đội của chúng tôi còn có thể tiếp tục tập luyện chung với chúng tôi? Nếu như có một ngày nào đó, đột nhiên anh ta dẫn người ngoài vào, vậy chẳng phải tất cả chúng tôi đều xong đời cả sao?”

Người nói lời này là số 11, ngay từ đầu hắn ta đã không thích nhóm binh lính Trung Quốc, không ngờ rằng đến cuối cùng người gây thương tích bọn họ lại là đám binh sĩ Trung Quốc này! 

Hắn đã sớm nói, nhóm binh sĩ Trung Quốc này lẽ ra nên chết sớm một chút mới đúng.

Dĩ nhiên hắn đã quên, trước đây nhóm binh sĩ Trung Quốc đã cứu toàn bộ bọn họ.

“Con mắt nào của cậu chứng kiến số 2 làm?” Thợ Săn trầm giọng, nói: “Tôi đã từng dạy các cậu nếu như không tận mắt chứng kiến thì được phép ăn nói bừa bãi hả?” 

Nhất thời số 11 bị chặn họng, nhưng lúc này số 9 đứng lên, hắn nói:

“Hai người, tôi và số 40 đều nhìn thấy.”

Vạn Lỗi, Từ Chính và Liệp Báo, ba người bọn họ vẫn một mực không lên tiếng. Bọn họ đang đợi, đợi Phó Quân Hoàng nói gì đó, nhưng Phó Quân Hoàng vẫn im lặng như cũ, không nói lời nào cả. 

Anh trầm mặt đối diện với tất cả mọi thứ.

Thợ Săn vô thức nhìn sang Phó Quân Hoàng, trong mắt ông ta từ đầu đến cuối đều không có sự trách móc và phẫn nộ, có chẳng chỉ là thở dài.

“Có đôi khi, mắt thấy cũng không nhất định là sự thật.” 

Vốn dĩ ông ta cũng không muốn nói ra vấn đề này nhưng xem ra không thể lấp liếm chuyện này nữa, thậm chí cũng không áp chế nổi nữa. Cuối cùng hết cách, đành phải đưa những học viên còn lại đến phòng chiếu phim.

“Các cậu nghiêm túc xem đi, sau khi xem xong, các cậu có thể đi.”

Đoạn phim trong rạp chiếu không phải phương châm tác chiến mà bọn họ xem trước đây, cũng không phải diễn luyện thực chiến mà là đoạn video lần dã ngoại sinh tồn của bọn họ. 

Trên màn chiếu là hình ảnh Phó Quân Hoàng đang trầm mặc chia tay Vương Hào, thoạt nhìn thần sắc của khuôn mặt vẽ thuốc màu kia rất lạnh lùng, trong mắt cũng toát ra vẻ băng giá.

Bọn họ vẫn biết trong rừng mưa nhiệt đới có máy giám sát, mặc dù biết là vậy nhưng bọn họ vẫn chưa từng phát hiện ra.

Bọn họ yên tĩnh xem, sau khi Vương Hào chia tay Phó Quân Hoàng, qua không bao lâu sau, Vương Hào lại gặp lại Phó Quân Hoàng lần nữa, nhưng lần này Phó Quân Hoàng không nói gì cả, chỉ lấy súng nổ, nổ nhiều phát về phía Vương Hào, sau đó không làm gì khác, cứ thế rời đi. 

Xem đến đây, trong lòng mọi người đều cảm thấy nghi hoặc.

Phản ứng của số 2 trước và sau chênh lệch quá nhiều.

Nếu như ngay từ đầu anh ta đã muốn giết Vương Hào, vậy vì sao không ra tay lúc tách nhau ra mà đợi đến sau khi tách nhau ra rồi mới tìm giết hắn ta lần nữa? 

Hình ảnh lại thay đổi, Phó Quân Hoàng nhanh chóng chạy về một hướng nào đó, sắc mặt anh lộ rõ vẻ gấp gáp.

Mọi người ngẩn ra, lúc mọi người còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, hình ảnh lại tiếp tục thay đổi, chỉ là thời gian không giống nhau. Cùng một khoảng thời gian, giờ đồng hồ khác nhau, trên màn hình đều chiếu hình ảnh Phó Quân Hoàng.

Hai Phó Quân Hoàng có phản ứng hoàn toàn khác nhau! 

Một người thần sắc lạnh lùng, thoạt nhìn dáng vẻ chút kích động, còn một người khác thì nôn nóng không thôi, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau.

Nếu như nói, đến bây giờ bọn họ còn chưa nhận ra vấn đề ở đâu thì bọn họ đúng là một lũ ngu ngốc.

Lúc xem đến hình ảnh này, Liệp Báo đứng bật dậy, vẻ mặt tức giận không chấp nhận được! 

“Ngay từ lúc bắt đầu các người đã biết rồi, vì sao đến bây giờ mới nói ra!” Liệp Báo phẫn nộ cùng cực, hắn vọt tới trước mặt Thợ Săn, cho Thợ Săn một quyền mà không thèm báo trước!

“Tôi đã nói với mọi người phải học cách tin tưởng đồng đội của mình.” Thợ Săn lạnh lùng nói.

Nhưng những điều này không khiến bọn họ kinh ngạc, điều khiến bọn họ kinh ngạc nhất là cảnh tượng Catherine cầm súng, nổ nhiều phát liền về phía Ngân Lang! 

Liệp Báo xem đến đây, từng mạch máu huyết trong cơ thể hắn ta như muốn nổ tung ra, ngay cả những học viên khác đang ngồi ở đó nhất thời cũng không kịp phản ứng.

Vậy mà Catherine lại nổ súng với Ngân Lang! Sau khi bắn xong, cô ta hốt hoảng chạy trốn, nhưng cuối cùng cũng bị người khác bắt lại.

Bọn họ vẫn còn nhớ, sau khi bọn họ cứu Catherine, Cantherine vừa nhìn thấy nhóm người Trung Quốc thì lớn tiếng hô hào đồ phản bội, vì thế nên bọn họ không thân thiện với nhóm binh sĩ Trung Quốc. 

Ánh mắt Phó Quân Hoàng dường như dính chặt lên màn ảnh kia, biểu cảm không thay đổi. Nhưng sau khi nhìn thấy như vậy, anh bỗng nhiên đứng dậy, không chút do dự đi thẳng đến bệnh viện chuyên biệt của trường học.

Mọi người quá mức kinh ngạc, thế nên bọn họ không phát hiện Phó Quân Hoàng đã rời đi.

Vì Phó Quân Hoàng đã đi ra ngoài nên anh không nhìn thấy, số 14 vốn dĩ đã chết nay lại xuất hiện trên màn hình một lần nữa! 

Số 14!

Lại là số 14!

Bọn họ vẫn nhớ rất rõ, bọn họ đã đem thi thể của số 14 chuyển về quốc gia của hắn ta, hơn nữa còn dùng nghi thức vinh dự nhất để đưa về. 

Bọn họ nhìn thấy số 14 làm vài động tác kỳ lạ, dường như đang phát ra âm thanh gì đó, không bao lâu sau, một nhóm người ăn mặc khá giống hắn ta vây quanh từ bốn phía.

Nhưng đám người đó rõ ràng không phải người của trường học Thợ Săn.

Vậy thì… 

Có một đáp án đang vẽ ra rất chân thật.

Quả nhiên, khi số 14 bước ra từ trong nhóm người đó, hắn đã có gương mặt của Phó Quân Hoàng, mà giữa đám người đó lại có một thi thể, thi thể đó lại có gương mặt của số 14!

Tất cả vấn đề đều tập trung cả vào số 14. Nếu như không phải vì trong rừng mưa nhiệt đới có lắp dày đặc hệ thống camera quan sát mini, vậy chẳng phải bọn họ sẽ tiếp tục hiểu lầm sao? 

Trong tích tắc, dường như mọi người đã hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.

Cũng ngay khi bọn họ muốn nói với xin lỗi với Phó Quân Hoàng thì bất ngờ phát hiện không thấy anh ta đâu nữa.

Và cũng lúc này, một người y tá hốt hoảng chạy tới, cô ta nói lớn: 

“Không xong rồi, số 2 muốn giết Catherine! Nhanh đi giúp Catherine!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.