Mọi người ở đây cũng đang suy nghĩ tại sao mà An Nhiên đáp ứng khiêu chiến, chỉ thấy An Nhiên đột nhiên ra tay, đoạt Kim Mẫn Tích từ trong tay của Lí Cùng Huân, tốc độ nhanh đến nỗi hắn không nhìn thấy được gì, người còn đang đau đơn – Kim Mẫn Tích nhất thời không hiểu chuyện gì, cả người đứng thẳng lên.
An Nhiên vừa rồi không lầm gì cả, nhưng Kim Mẫn Tích người hắn lại đau khắp, các huyệt của hắn đau không tả nỗi, cô chính là muốn xem, Kim Mẫn Tích có bao nhiêu lợi hại.
Động tác của An Nhiên thuần thục, nhanh gọn, lưu loát, sạch sẽ, những động tác ấy làm cho người ta thấy đẹp.
Chỉ cần là một người có nội công, sẽ thấy được tất cả.
Cái này chính là một người chuyên nghiệp !
Tô Nặc nhàm chán ngồi trên bàn học, cô thường xuyên thấy Tiểu Nhiên đánh đám bảo vệ, mỗi ngày đều thấy bọn họ ( đám vệ sĩ) mặt mũi bầm dập, nếu cô nhớ không nhầm thì lúc đó Tiểu Nhiên chỉ mới 11 tuổi.
Học sinh của Thất ban nhất thời sôi nỗi, nữ thần của bọn họ, không phải danh bất hư truyền.
" Bạn Kim Mẫn Tích, bạn nói, chúng ta ai là tốc chiến tốc thắng, tính ra là được bao nhiêu thời gian rồi ? " An Nhiên vỗ vỗ tay, khinh thường cô là không có võ, đối với đám người này, nên đánh cho chúng biết ! Khi bọn họ đang ở nơi cao nhất phải trong nháy mắt làm họ rơi xuống địa ngục.
Trong lòng Kim Mẫn Tích bắt đầu lo lắng.
Cao thủ trong lúc quyết đấu, chỉ cần nhìn đối phương, liền biết đối phương có bao nhiêu thực lực.
Vừa rồi hắn chưa hiểu tình huống như thế nào, thì đã trúng một chiêu của Phó An Nhiên, võ thuật của cô là một tầng cao, tất nhiên sẽ không kém hắn, hắn cảm nhận được sự bồn chồn của bản thân.
" Bây giờ liền đánh, không ấy sẽ có người chạy không thấy bóng dáng. " Lí Cùng Huân hừ lạnh.
Đối với võ thuật của Kim Mẫn Tích, hắn mười phần tin tưởng, Phó An Nhiên có thể thắng hắn ( Lí Cùng Huân), nhưng không có nghĩ là cái nào cũng có thể thắng.
Sắc mặt Kim Mẫn Tích khó coi, nhưng cũng không cùng Lì Cùng Huân đôi co, hắn không thể nói hết được, chỉ có thể kiên trì.
Mặc dù là thế, nhưng trong lòng hắn không khỏi suy nghĩ, Phó An Nhiên chỉ có điểm huyệt trong truyền thuyết, nói về sức lực thì sẽ không bằng hắn.
Mọi người đang giả chết đều đứng dậy, đem bàn ghế trong phòng học dẹp sang một bên, chưa ra một khoảng trống, trong lúc này Phó An Nhiên cùng Kim Mẫn Tích đang ở trung tâm.
Biểu cảm của An Nhiên vẫn như trước không mặn không nhạt, con ngươi một mảnh đạm mạc, cô hướng về phía đối thủ mà đứng thẳng, trên người phát ra khí thế cùng nghiêm nghị cảnh giác, nhất thời Kim Mẫn Tích hô hấp khó khăn, đây chính là cao thủ.
Đáy lòng dần hiện lên tia bất an, mặc dù khi hắn giao đấu cùng cha hắn cũng không có cảm giác như vậy.
Trong lòng tràn đầy run sợ, nếu lúc này hắn thua thì làm sao có thể quay về gặp cha hắn.
Trong lòng An Nhiên cười lạnh, người này ( Kim Mẫn Tích), tâm đã rối loạn.
" Xin mời. " An Nhiên một tay để sau lưng, một tay làm ra tư thế mời, cả người cô làm cho người ta cảm thấy chính là một cao thủ võ lâm.
Mọi người ngừng thở, nhìn trận đấu.
Mặc kệ kết quả như thế nào, trong lòng bọn họ nữ thần đã vượt xa bất cứ kẻ nào, dũng khí cùng trí tuệ của cô, còn cái khí chất lạnh nhạt, đã triệt để chinh phục mọi người ở Thất ban.
Hết sức căng thẳng !
Kim Mẫn Tích đã nhịn hết nổi, hắn vọt tới chỗ An Nhiên, tung quyền đánh vào An Nhiên, cú đấm dừng trên người An Nhiên !
Một số nữ sinh đã sợ hãi nhắm hai mắt lại, còn các nam sinh ánh mắt mở to không hề chớp mắt là nhìn chằm chằm.
Không ai nghĩ tới, An Nhiên có thể dễ dàng tránh né.
Cô nghiêng người, lấy hai tay nắm chặt quả đấm của Kim Mẫn Tích, mọi người kinh hô ra tiếng, An Nhiên lưu loát nhấc chân, đá vào bánh chè của Kim Mẫn Tích, chỉ nghe rắc một tiếng, lặp tức An Nhiên nắm cổ tay của hắn mà bóp mạnh, mọi người lại nghe tiếng xương vỡ, tiếp đó là tiếng kêu to thảm thiết của Kim Mẫn Tích.
Xương bánh chè của hắn đã bị phế !
Khi mọi người nghe tiếng vỡ của xương, sắc mặt có chút giật mình, bọn họ nhìn sắc mặt lạnh băng của An Nhiên, đột nhiên phát hiện ra, nữ thần của bọn họ chính là " Nữ thần ác ma ", có thể không chế sinh tử của một con người, " Nữ thần ác ma. "
Sắc mặt Lí Cùng Huân cùng Hàn Dạ Anh trong nhát mắt trở nên trắng bệch, bọn họ nghe được âm thanh đó là gi, Kim Mẫn Tích nếu bị phế thật sự, như vậy, Kim gia sẽ không bỏ qua cho họ, người họ Kim nổi tiếng là bao che khuyết điểm nổi tiếng ở Đại Hàn.
Hiện tại.. Nếu người họ Kim mà biết, Kim Mẫn Tích bị phế ở trước mặt bọn họ như vậy, như vậy…
" Mẹ nó, cô gái rất có khí thế ! "
" Nữ thần cô có thể làm hơn thế nữa không ? "
" Nữ thần, cô có thu đệ tử không ? Thu tôi đi ! "
Trong đó cũng có vài tiếng của một số giáo sư, nhưng nghe được nhiều nhất chính là :
" Đại Hàn cút đi. "
" Lúc này đã biết cái gì là võ thuật chân chính rồi chưa ? "
" Đi nhanh đi, nếu không đến lúc đó lại nói, bị người của chúng tôi đánh tàn phế. " Hứa Anh Thiến đứng trên bục giảng mở miệng nói.
Mọi người sủng sốt.
Không phải chính bọn họ đánh người ta tàn phế hay sao ?
Nhưng, bọn họ nhìn lẫn nhau, lại nhìn người té trên mặt đất không ngừng rên rỉ, nháy mắt, bọn họ đã hiểu hết.
" Đó chính là khi đi vào đột nhiên té ngã, lại nói chúng ta làm. "
" Nghe nói năm nay, đi cũng có thể bị té, té đến nỗi gãy chân, vậy cùng đám người này ( Đại Hàn) là chung nhà rồi. "
" …. "
Hàn Dạ Anh cùng Lí Cùng Huân cả người đều run lên, bọn họ chưa thấy người không biết xấu hổ lại vừa vô sỉ đến vậy ! Bọn họ ( người Ngân Dực) sao có thể vô sỉ đến vậy !
" Các người, các người… "
" Chúng tôi, chúng tôi luôn hoà ái dễ gần. " Tô Nặc đột nhiên nói, " Không giống các người, luôn đi so đo với mọi người, còn lấy của người khác mà nói là của chính mình, hừ. "
" Đưa tôi đi bệnh viện, đi bệnh viện. " Kim Mẫn Tích lớn tiếng kêu, hắn không thể phế, hắn là thiên tài võ thuật của Đại Hàn, hắn không nghĩ tới hắn sẽ trở thành một người tàn tật.
Nghe được tiếng kêu của Kim Mẫn Tích, Lí Cùng Huân cùng Hàn Dạ Anh mới nhất thời cả kinh, vội vàng đưa Kim Mẫn Tích đi, trước khi đi, Lí Cùng Huân nhìn An Nhiên, lạnh giọng nói :
" Phó An Nhiên, chúng tôi sẽ nhớ kĩ mặt cô. "
" Đi thong thả, không tiễn. ". Cả người Tô Nặc dán vào An, hướng đến Lí Cùng Huân mà xua tay.
Lí Cùng Huân cùng Hàn Dạ Anh mang người đang kêu thảm thiết Kim Mẫn Tích rời đi, trước khi bọn họ rời đi, mọi người ở Thất ban không khách khí mà cười, còn nói sao không chụp ảnh lưu niệm.
Xảy ra chuyện như vậy là không nhiều lắm.
Nhưng lúc này, trên diễn đàn của Ngân Dực, mọi người đều xem một tin tức ----
Hiện trường trực tiếp của Nữ Thần chiến đấu với Đại Hàn.
Với tốc độ nhanh nhất, bài đăng được chia sẻ, đăng lại, thế nhưng mọi người nói nữ thần đang tìm cách van nài (, tất cả mọi người đang nói, nữ thần đi thông đồng cầu hổ sờ - Nguyên văn là vậy có ai giúp ta edit đúng lại không vậy???)
Nhưng mà, có người luôn luôn chú ý đến mỗi cái bình luận, một người đàn ông mặc trang phục rằn ri, ánh mắt xẹt qua rét lạnh, anh cực kì không vừa ý, đem toàn bộ bài viết trên diễn đàn mà gỡ xuống.
Mọi người trên diễn đàn còn đang hân hoan xem thì đột nhiên nhìn thấy “Nội dung hiện không tồn tại”, suýt chút nữa đã làm mọi người tức chết.
Khi bọn họ muốn chửi, thì thấy một tiêu đề hiện lên, cái tiêu đề thật là thiên kì bách quái, toàn bộ đều hiện : “Của tôi!”
Mẹ nó! Cái gì mà của hắn.
Tên hacker này hẵng là điên rồi.
Khi An Nhiên biết được chuyện này thì hơi giật mình, mọi người ở Thất ban ngạc nhiên nhìn An Nhiên người cười ra tiếng.
Lão soái ca, anh thật là kiêu ngạo.
Cố Hữu khi nhìn thấy dòng tin thì cũng chau mày, Phó ca này thật nhanh, tốc độ còn nhanh hơn bình thường.
Ở một bên khác.
Ở quán cà phê “ Thời gian lưu lại” hôm nay tạm dừng bán.
Lam Nhược Khê ngồi trên sofa, cả người cực kì lười nhác, ngồi bên cạnh là Lãnh Hạo, mà đối diện hai người họ mà ba tên đang quỳ với sắc mặt sợ hãi.
“Nói, vì sao muốn phản bội”. Lam Nhược Khê đã xuất viện được một thời gian, tuy sắc mặt không tốt lắm nhưng khí thế nữ vương vẫn là mười phần.
Ba người kia thật không ngờ, khi bọn họ chuẩn bị chạy trốn thì lại bị bắt.
“Không nói? Không sao, ở Vô Xá có cái gì hẵng các người đều biết, chúng ta có thể đi tới đó.” Cầm cốc cà phê, Lam Nhược Khê lạnh nhạt nói.
Ba người kia hiển nhiên là đã bị đán, trên mặt cùng trên người đều có vết thương, nhưng khi bọn họ nhìn thấy Lam Nhược Khê cùng Lãnh Hạo, thì chỉ biết bản thân không thể chạy thoát.
“Chúng tôi… Nếu chúng tôi mà nói, chúng tôi sẽ…”
“Tôi không muốn cùng các người nói điều kiện, ở Vô Xá, không cần điều kiện cũng có thể nói.” Tiếng Lãnh Hao lạnh lùng vang lên, đánh gãy lời của bọn họ.
“ Các người đừng quên, tư liệu của các người, chúng tôi có.” Lam Nhược Khê quăng một quả bom ( Không phải quăng bom nổ đâu nhe. ^^~), “Người đứng phía sau là ai?” Vô xá có nội gián, thật không tin.
Nhưng mà chỉ dựa vào ba người mà đem Vô Xá lật tung thì không có khả năng, sau lưng bọn họ nhất định có người.
“Chúng tôi nói, chúng tôi nói.” Trong đó có một người đàn ông có dáng người thấp đi ra, hắn hoảng sợ nhìn Lam Nhược Khê, “ Tôi… tôi cầu xin các người thả người nhà của tôi, bọn họ không biết cái gì hết, tôi..”
“Nói lời vô nghĩa nữa, tao sẽ bắn chết mày.” Biểu cảm của Lãnh Hạo không tốt, ở Vô Xá có nội gián, thì làm sao hắn có thể chịu được.
Sắc mặt hai người còn lại cũng trở nên trắng bệch.
Nếu bọn họ mà còn không khai, bị giành trước, vậy bọn họ chỉ còn một con đường chết? Nghĩ thế, hai người đồng loạt cướp lời.
Cuối cùng, Lam Nhược Khê chỉ vào tên có vóc dáng thấp nói: “Mày nói.”
Khi tên có vóc dáng thấp nói ra cái tên, biểu của Lam Nhược Khê cùng Lãnh Hạo nhất thời đông cứng.
Làm sao có thể, làm sao là hắn!
Lúc này, An Nhiên nhận được điện thoại của Lam Nhược Khê
“Nói”
“Quân chủ, vô xá có nội gián, đã tìm được.” Bên kia Lam Nhược Khê nói, bên đây An Nhiên mày nhíu lại.