Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 1021



Chương 1021

Lần này Cố Mặc Ngôn còn chưa kịp nói, Trình Thư Nghi đã không.

nghe nổi nữa: “Trình Thu Uyển, cô bớt ở đây bêu xấu tôi đi, tôi là người thế nào vẫn chưa tới lượt cô đánh giá. Tôi cố ý trốn ở đây xem trò cười của cô á? Cô đúng là đề cao bản thân quá đấy, tưởng rằng ai cũng nhàm chán như cô à?”

“Gô có cố ý hay không trong lòng cô tự rõ!” Đối mặt với Trình Thư Nghi, Trình Thu Uyển không hề hèn mọn như khi cầu xin Cố Mặc Ngôn ban nấy. Tuy đã ngồi bệt dưới đất nhưng cô ta vẫn rất có khí thế: “Trình Thư Nghi, cô đừng tưởng vẻ ngoài ngây thơ vô tội của mình có thể lừa được tất cả mọi người, cô là con khốn, con khốn!”

Nghe những lời này của Trình Thu Uyển, Trình Thư Nghi tức giận toàn thân run lên. Từ trước đến nay, người giả vờ vô tội lừa gạt người khác đều là Trình Thu Uyển, thế mà bây giờ cô ta còn có mặt mũi mà nói với cô lời này.

Trình Thư Nghi hít một hơi thật sâu, quay lại nhìn Trình Thu Uyển, nói một cách châm chọc: “Đúng, tôi cố ý đấy, vì muốn xem trò cười của cô nên tôi mới trốn ở cửa. Trình Thu Uyển, cô đã thực sự đã diễn một vở kịch hay cho tôi thưởng thức đấy, làm tôi không kìm được muốn vỗ tay khen ngợi đây này.”

“Hơn nữa, tôi không chỉ xem mà còn dùng điện thoại quay lại rồi cơ” Trình Thư Nghi lấy điện thoại ra quơ trước mặt: “Sao? Có muốn xem màn trình diễn đặc sắc cầu xin người khác của mình vừa nãy không?”

“Cô… Cô!” Nghe Trình Thư Nghi nói vậy, Trình Thu Uyển không biết nên nói gì nữa.

Trình Thư Nghi tiến lên hai bước tới bên cạnh Trình Thu Uyển, cúi đầu mỉa mai: “Nhưng Trình Thu Uyển à, diễn cảnh cầu xin người khác tha thứ thì lời nói của cô cũng phải thành thật chứ. Mấy câu như kiểu những điều cô làm đều vì Cố Mặc Ngôn mà cô cũng nói ra được à, những lời này đến tôi còn chẳng tin! Những điều cô làm đều vì cuộc sống vinh hoa phú quý của cô sau này thôi, cô hoàn toàn là vì bản thân côi”

“Trình Thư Nghi, cô câm miệng cho tôi!” Nghe Trình Thư Nghi nói như vậy, Trình Thu Uyển càng thêm kích động, cô ta đưa tay muốn kéo cô lại: “Cô mới quen Cố Mặc Ngôn bao nhiêu năm, cô có hiểu anh ấy bằng tôi không? Con khốn như cô dựa vào đâu mà nói tôi không yêu anh ấy? Cô có tư cách gì?”

“Đủ rồi!” Cố Mặc Ngôn nhanh tay lẹ mắt kéo Trình Thư Nghi ra phía sau mình, hét lớn với Trình Thu Uyển: “Trình Thu Uyển, cô làm loạn đủ chưa!”

“Vì sao anh lại bảo vệ cô ta? Vì sao các người đều muốn bảo vệ.

cô ta!” Thấy thái độ Cố Mặc Ngôn với mình và với Trình Thư Nghi khác biệt quá rõ, Trình Thu Uyển hoàn toàn sụp đổ, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Em yêu anh, em mới là người yêu anh nhất trên đời này, vì sao anh lại không nhìn thấy!”

Cố Mặc Ngôn không muốn để ý đến những lời này của Trình Thu Uyển nữa, anh cũng lo cứ tiếp tục thế này thì cô ta sẽ làm Trình Thư Nghi bị thương, thế là anh bảo vệ Trình Thư Nghi trong lòng, đi thẳng về phía cửa phòng bệnh.

Thấy Cố Mặc Ngôn muốn rời đi, Trình Thu Uyển tiến lên muốn ngăn lại, nhưng hai chân không tiện, cô ta chỉ đành ngồi dưới đất vươn tay ra khóc lóc nói: “Cố Mặc Ngôn, anh phải tin em, em mới là người yêu anh nhất! Cho dù bây giờ anh khuynh gia bại sản thì em vẫn yêu anh! Tô Thư Nghi không làm được điều đó đâu, cô ta là một con khốn chuyên lừa người khác!”

Cố Mặc Ngôn chẳng quan tâm lời gào khóc phía sau, anh kéo.

Trình Thư Nghi sải bước ra khỏi phòng bệnh, khi đi ra còn đóng cửa lại ngăn giọng nói của Trình Thu Uyển từ bên trong.

Anh kéo Trình Thư Nghi đi về phía trước, cho đến khi không còn nghe thấy tiếng của Trình Thu Uyển nữa mới dừng lại Cố Mặc Ngôn buông tay Trình Thư Nghi ra, khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi mệt mỏi ngồi xuống ghế trên hành lang, dùng tay khế day huyệt thái dương Tinh thần mỏi mệt, đây là từ miêu tả chân thực tâm trạng của anh lúc này.

Nhìn Cố Mặc Ngôn lấy tay vuốt trán, Trình Thư Nghi hơi đau lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.