Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 115



CHƯƠNG 115

“Cháu vừa về nước không lâu.” Cố Gia Huy nói qua loa: “Cho nên vẫn chưa nghe nói.”

“À, ra là vậy.” Ánh mắt Tô Ninh Kiều tối sầm lại: “Nhưng một người như vậy mà kết hôn lại không để cho cả thành phố biết. Quả nhiên là cậu ta cố tình che giấu cuộc hôn nhân của mình với Thư Nghi.”

Cố Gia Huy nghe lời nói của Tô Ninh Kiều có hơi lạ, anh ta không khỏi nhíu mày: “Rốt cuộc chồng của Thư Nghi là ai ạ?”

Trước kia Tô Ninh Kiều đã coi Cố Gia Huy là con rể tương lai của mình, cũng cho rằng anh ta thật sự quan tâm Tô Thư Nghi, cho nên bà không hề có ý che giấu: “Chính là Cố Mặc Ngôn, Cố tổng của tập đoàn Ngôn Diệu gì đó. Ôi, lại còn là người nhà họ Cố, dì thật sự lo lắng đến mức ngủ không ngon luôn đây.”

Tô Ninh Kiều lảm nhảm một mình, hoàn toàn không để ý tới Cố Gia Huy ngồi ở bên cạnh, khoảnh khắc nghe thấy bà nói, sắc mặt anh ta lập tức trở nên trắng bệch.

Cố Mặc Ngôn?

Chồng của Tô Thư Nghi lại là Cố Mặc Ngôn ư?

“Không thể nào!” Cố Gia Huy buột miệng, sau đó đứng bật dậy từ trên ghế: “Có phải dì nhầm rồi không, sao Tô Thư Nghi có thể kết hôn với Cố Mặc Ngôn được!”

Tô Ninh Kiều không ngờ phản ứng của Cố Gia Huy lại dữ dội như vậy, bà giật nảy mình, nhưng vẫn nói: “Đúng vậy, lúc dì nghe được cũng rất sốc. Ơ kìa Gia Huy, cháu đi đâu vậy?”

Bây giờ Cố Gia Huy hoàn toàn không có tâm trạng nghe Tô Ninh Kiều nói gì nữa. Anh ta nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, lái xe về thẳng công ty.

Ở một bên khác, trong tòa soạn, Tô Thư Nghi và Hiểu Khiết mua sandwich, đang ăn trong phòng trà nước. Tô Thư Nghi vừa ăn vừa lướt công thức nấu ăn, còn Hiểu Khiết thì ăn không tập trung, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tô Thư Nghi.

“Có gì muốn hỏi thì cứ hỏi đi.” Tô Thư Nghi đã chú ý tới ánh mắt của Hiểu Khiết từ lâu. Cô không ngẩng đầu lên đã thuận miệng nói.

Khuôn mặt của Hiểu Khiết lập tức đỏ lên, cô ấy hơi lúng túng nói: “Em… Thật ra em cũng không có gì định hỏi, nhưng dạo này trong công ty có tin đồn…”

“Chuyện liên quan tới chị và Cố Gia Huy à?” Tô Thư Nghi nhíu mày.

“Còn hơn thế nữa cơ.” Hiểu Khiết cắn môi, cuối cùng lấy hết can đảm để nói: “Là thế này, trước đó em và chị Khưu Duyệt nhìn thấy chị bước xuống từ một chiếc xe hơi sang trọng, sau đó nhìn thấy quan hệ giữa chị và tổng biên tập lại không bình thường lắm. Sau đó chị Khưu Duyệt có một người bạn học đại học Z của chị, chị ta nói, chị ta nói…”

Lúc nghe thấy ba chữ “đại học Z”, trong đầu Tô Thư Nghi ầm một tiếng.

Lúc trước cô rời khỏi thành phố H quen thuộc của mình rồi đến thành phố S xa lạ này cũng là vì muốn thoát khỏi danh tiếng xấu xí kia.

Nhưng ngặt nỗi, sự kiện kia giống như một vết nhơ không thể xóa sạch. Cho dù cô chạy đến đâu thì chắc chắn cũng sẽ có người từng nghe nói, cuối cùng sẽ truyền đi giống như một loại virus.

Tô Thư Nghi ăn hết miếng sandwich cuối cùng, thản nhiên mỉm cười: “Bọn họ nói cái gì? Nói là lúc còn đi học chị đã bán thân, hay là nói chị từng quen Cố Gia Huy?”

Hiểu Khiết không ngờ Tô Thư Nghi sẽ nói thẳng như vậy, vẻ mặt cô ấy càng trở nên lúng túng hơn, vội vàng nói: “Chị Thư Nghi, đương nhiên em tin tưởng chị không phải là loại người như vậy!”

Tô Thư Nghi nhìn cô gái nhỏ trước mặt, trong lòng cảm thấy ấm áp: “Cảm ơn em, Hiểu Khiết.”

Sau khi ăn xong, Tô Thư Nghi trở lại phòng làm việc, quả nhiên nhìn thấy không ít đồng nghiệp còn đang ở xung quanh chỉ trỏ vào mình.

Tô Thư Nghi thản nhiên mỉm cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.