Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 125



CHƯƠNG 125

Từ nhỏ Lâm Kim Minh và Khương Dĩ Mai đã coi cô ta như hòn ngọc quý trên tay để cưng chiều, bởi thế nên tính tình của cô ta lúc nào cũng cực kỳ tùy hứng.

Nhưng vì để có được khoảng thời gian vui vẻ với Cố Gia Huy, nửa năm qua cô ta vẫn luôn cố gắng tem tém lại tính tình của mình. Nhưng lúc này, cô ta thật sự quá tức giận, hoàn toàn không thể nào kiềm chế được nữa.

Chủ yếu là khi cô ta nghĩ đến Tô Thư Nghi mà cô ta vẫn luôn xem thường nhất, cho rằng mình đã hủy hoại Tô Thư Nghi. Vậy mà Tô Thư Nghi lại giẫm lên đầu cô ta, trở thành thím của cô ta. Lâm Bảo Châu lập tức cáu đến mức chỉ muốn thét toáng lên!

“Cố Gia Huy!” Cô ta càng nghĩ càng tức: “Anh nói đi! Có phải anh cố ý không! Có phải vốn dĩ anh vẫn chưa quên con nhỏ Tô Thư Nghi này, cho nên mới cố tình muốn xem trò cười của em vào cuối tuần không!”

Vốn dĩ Cố Gia Huy đã phát phiền vì Lâm Bảo Châu rồi, nhưng nghe cô ta nói câu này, lửa giận của anh ta đột nhiên dịu xuống.

“Xem trò cười của em?” Anh ta đột nhiên cười mỉa, trong mắt thoáng qua sự tàn nhẫn: “Rốt cuộc cuối tuần sẽ xem trò cười của ai còn chưa chắc đâu.”

Lâm Bảo Châu sững sờ, lửa giận cuối cùng cũng hạ xuống.

Cô ta nhíu mày: “Gia Huy, anh có ý gì?”

“Chẳng lẽ em không thấy kỳ lạ sao?” Cố Gia Huy tiện tay châm một điếu thuốc cho mình, thong thả hút: “Người phụ nữ Tô Thư Nghi này, hai năm trước đã làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy, nhà họ Cố bọn anh làm sao có thể chấp nhận cho cô ta gả vào nhà được?”

Lâm Bảo Châu ngẩn người. Một giây sau, cô ta như thể đã hiểu ý Cố Gia Huy, lửa giận lập tức tiêu tan, trên mặt còn lộ ra vẻ phấn khích: “Gia Huy, ý của anh là, bên chú út của anh vẫn chưa biết chuyện hai năm trước của Tô Thư Nghi sao?”

“Chú út biết.” Chẳng biết sao sắc mặt của Cố Gia Huy lại trầm xuống.

Lâm Bảo Châu ngây ra: “Vậy tại sao chú ấy còn…”

“Quan trọng không phải là chú út của anh.” Cố Gia Huy càng thêm cáu kỉnh, mất kiên nhẫn ngắt lời Lâm Bảo Châu: “Quan trọng là ông nội của anh. Ông ấy xuất thân là quân nhân, rất coi trọng phẩm giá của một người, tuyệt đối sẽ không chấp nhận một người con gái có vết nhơ như Tô Thư Nghi.”

Lâm Bảo Châu vui mừng nhướng mày: “Vậy anh định làm gì thế Gia Huy?”

“Anh định sẽ nói cho ông nội biết bộ mặt thật của người phụ nữ Tô Thư Nghi này vào bữa tiệc cuối tuần.”

“Cứ vậy thôi à?” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lâm Bảo Châu không khỏi lộ ra vẻ thất vọng.

Cố Gia Huy cau mày: “Nếu không thì em định làm gì?”

Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.

Dưới ánh mắt sắc bén của Cố Gia Huy, Lâm Bảo Châu cười gượng: “Em chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.”

Cho dù là như thế nào, nghe thấy Cố Gia Huy cũng muốn đối phó với Tô Thư Nghi, điều này khiến Lâm Bảo Châu nhẹ nhàng thở phào.

Điều này có nghĩa là Cố Gia Huy đã không còn tình cảm với Tô Thư Nghi nữa phải không?

Mặc dù rất khó chịu vì Tô Thư Nghi có thể quyến rũ được Cố Mặc Ngôn, nhưng cho dù thế nào thì Cố Mặc Ngôn cũng là một kẻ tàn phế. Hơn nữa, sau khi sự việc hai năm trước bại lộ, nói không chừng Tô Thư Nghi sẽ bị nhà họ Cố đuổi ra khỏi cửa.

Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Bảo Châu dễ chịu hơn rất nhiều.

Ý thức được trước đó mình thật sự quá thất lễ, trong lòng Lâm Bảo Châu hơi hối hận. Cô ta lập tức tiến tới gần Cố Gia Huy, nũng nịu ngồi lên đùi anh ta, ỏn ẻn nói: “Gia Huy, lúc nãy người ta mất bình tĩnh, xin lỗi anh nha. Anh sẽ không giận em chứ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.