Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 127



CHƯƠNG 127

Tô Thư Nghi lạnh lùng liếc nhìn Khưu Duyệt, sau đó đột nhiên đứng thẳng lên.

Khưu Duyệt bị cô làm giật mình, cô ta lùi lại một bước: “Tô Thư Nghi, cô, cô muốn làm gì!”

“Không làm gì cả.” Tô Thư Nghi nhìn dáng vẻ như hổ giấy của cô ta, nụ cười khinh thường trên khóe miệng càng sâu hơn: “Tan tầm thì về nhà thôi.”

Nói rồi, cô cầm lấy túi xách trên bàn rồi rời khỏi phòng làm việc.

Cô vẫn khá may mắn. Lúc đến thang máy, Lâm Bảo Châu đã vào một cái thang máy khác rời đi, hai người tránh được một lần gặp mặt.

Ngồi xe về đến nhà, vừa vào cửa, cô đã ngửi thấy mùi cơm chín bay ra từ phòng bếp, liền biết chú Trương và má Vương đã trở về.

Cô rửa tay, sau đó cùng ăn cơm với Cố Mặc Ngôn.

Trên bàn cơm, chẳng biết tại sao, Cố Mặc Ngôn đối diện với những món ăn tinh xảo của má Vương mà khẩu vị lại không bằng mấy ngày trước. Anh hờ hững gắp thức ăn cho Tô Thư Nghi, lên tiếng: “Cuối tuần có thời gian rảnh, anh đưa em đến bệnh viện thăm mẹ em.”

Tô Thư Nghi hơi ngây ra, sau đó hốt hoảng buột miệng: “Không cần đâu.”

Cố Mặc Ngôn hơi nhướng mày, đánh mắt nhìn về phía Tô Thư Nghi: “Tại sao?”

Tô Thư Nghi ý thức được vừa rồi mình phản ứng thẳng thừng quá, cô ảo não ra mặt, nói bừa: “Mẹ vừa mới khỏe lên, cần tĩnh dưỡng.”

“Không phải lý do này đúng không?” Cố Mặc Ngôn hiểu rõ: “Chủ yếu là vì mẹ em không muốn gặp anh.”

Tô Thư Nghi hơi khựng đũa lại, nhếch môi cười: “Nào có chuyện ấy?”

“Sao lại không có?” Cố Mặc Ngôn bình tĩnh ngoài ý liệu: “Anh có thể nhìn ra mẹ em không ưa anh.”

Tô Thư Nghi nghẹn họng không phản bác được, chỉ đành lúng túng nói: “Không phải tại anh đâu, chủ yếu là mẹ em không thích người giàu có thôi.”

Đôi mày kiếm của Cố Mặc Ngôn nhướn cao vô cùng.

Đương nhiên là anh cũng từng điều tra bối cảnh gia đình Tô Thư Nghi, thế nên cũng hiểu rõ thân phận ‘nhân tình’ không sáng rọi của Tô Ninh Kiều.

Cố Mặc Ngôn không bình luận gì, nhưng Tô Thư Nghi như nhìn thấy suy nghĩ của anh, cười khổ một tiếng: “Anh biết em là con ngoài giá thú nhà họ Lâm đúng không? Chắc anh đang nghĩ vì sao trước kia mẹ em có thể đi theo Lâm Kim Minh mà còn nói là chán ghét người giàu có nhỉ?”

Cố Mặc Ngôn không trả lời.

“Thật ra mẹ em và Lâm Kim Minh chưa từng ở bên nhau.” Mặt Tô Thư Nghi chợt lạnh xuống: “Mẹ em và Lâm Kim Minh là bạn cùng trường đại học, Lâm Kim Minh vẫn luôn thích mẹ em nhưng bà ấy lại chưa từng thích ông ta. Chỉ là Lâm Kim Minh chưa từ bỏ ý định với mẹ, năm đó kết hôn xong cũng không chịu yên ổn, thậm chí còn phái người hạ thuốc mẹ em, c**ng bức bà ấy, bởi thế mới có em. Tuy rằng mẹ hận Lâm Kim Minh, nhưng lại cảm thấy đứa nhỏ trong bụng là vô tội nên mới nén giận sinh em ra.”

Cố Mặc Ngôn nhìn Tô Thư Nghi.

Anh hoàn toàn không điều tra được tới mức sâu như thế

“Khương Dĩ Mai oán hận tình cảm của Lâm Kim Minh dành cho mẹ em nên mới tung tin đồn khắp nơi nói mẹ em quyến rũ Lâm Kim Minh, nói mẹ em là nhân tình. Mẹ em nào biết ai trong giới thượng lưu đâu, cũng không cách nào giải oan cho mình, chỉ có thể một mình chịu đựng tai tiếng khó nghe như vậy mà nuôi em tới lớn.”

Nhắc tới chuyện năm đó, Tô Thư Nghi siết chặt hai nắm tay, đáy mắt toàn là vẻ oán hận.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.