Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 153



CHƯƠNG 153

Tô Thư Nghi cũng không mang theo kem che khuyết điểm, chỉ có thể bôi một ít kem nền lên để che đi, rồi căng da đầu đi xuống tầng cùng với Cố Mặc Ngôn.

Trong phòng ăn, ông cụ Cố, Cố Thành Vũ và Cố Gia Huy, Lâm Bảo Châu đã đang ăn sáng rồi.

Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn khoan thai tới muộn, sắc mặt Cố Thành Vũ âm trầm: “Cố Mặc Ngôn, cậu chậm chạp quá rồi đấy, còn để ông nội phải đợi cậu nữa?”

“Không phải ông nội đang ăn rồi sao?” Xe lăn của Cố Mặc Ngôn chậm rãi di chuyển tới bên cạnh bàn ăn, sắc mặt lạnh nhạt: “Tối qua hơi bận nên ngủ muộn một chút.”

Câu nói “tối qua hơi bận” khiến người ta không khỏi liên tưởng, mọi người trên bàn ăn đồng loạt nhìn sang Tô Thư Nghi ở bên cạnh.

Từ góc độ của ông cụ Cố, đúng lúc nhìn thấy được dấu vết trên cổ Tô Thư Nghi, đôi mắt ông cụ lập tức sáng lên, nói ngay với quản gia Tá ở bên cạnh: “Lão Tá, anh lấy tổ yến mà lần trước tôi đem về từ Ấn Độ ra đây, nấu lên cho nhóc Tô một bát.”

Tô Thư Nghi được quan tâm mà thấy hơi lo: “Cảm ơn ông nội ạ.”

Thấy ông cụ Cố lại quan tâm Tô Thư Nghi như vậy, mặt mấy người Cố Thành Vũ đều biến sắc, nhất là Lâm Bảo Châu, sự đố kị trong mắt gần như có thể bắ n ra lửa tới nơi.

Cố Gia Huy cũng không nhịn được mà nhìn sang Tô Thư Nghi, anh ta cũng nhanh chóng nhìn thấy dấu đỏ rõ ràng trên cổ cô.

Ngay lúc đó, bàn tay để dưới bàn của anh ta không kìm được mà siết lại, cả người căng chặt!

Tuy rằng từ lâu anh ta đã cảm thấy Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn chắc chắn đã làm chuyện đó với nhau rồi, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy, anh ta vẫn cảm thấy lồ ng ngực mình như đang có một con quái vật đang gào rú!

Không những như vậy, nhìn gương mặt hơi đỏ của Tô Thư Nghi, rồi cả vẻ quyến rũ trên mặt, không biết vì sao anh ta lại không kìm được mà tưởng tượng tới tối qua cô và Cố Mặc Ngôn…

Bữa cơm này cứ thế trôi qua trong bầu không khí kỳ lạ như vậy.

Tâm trạng của Cố Gia Huy cực kém, bởi vậy sau khi ăn xong liền nhanh chóng dẫn theo Lâm Bảo Châu rời đi.

Còn Tô Thư Nghi thì lại ngoan ngoãn uống sạch sẽ bát tổ yến rồi mới rời đi cùng với Cố Mặc Ngôn.

Tâm trạng của ông cụ Cố cực kì tốt, nói rằng muốn đi dạo sau khi ăn cơm xong, bèn tiễn hai người bọn họ tới cửa.

Xe lăn của Cố Mặc Ngôn trượt lên trên xe trước, Tô Thư Nghi vừa định đi lên theo thì ông cụ Cố đột nhiên kéo cô lại.

“Nhóc Tô.” Ông cụ Cố ra vẻ thần bí: “Biểu hiện ngày hôm qua cũng khá đấy. Nhưng ông là người có kinh nghiệm nên nói với cháu một câu nhé, tỉ lệ một lần là trúng rất nhỏ, cho nên các cháu về nhà vẫn phải nhớ cố gắng nhiều vào nhé.”

Tô Thư Nghi sững sờ mất một lát mới nhận ra ông cụ Cố đang nói gì, mặt cô lập tức đỏ bừng lên.

Đúng thật là.

Sao hai ông cháu nhà này lại mặt dày thế!

Tô Thư Nghi ậm ờ đáp lại mấy tiếng rồi vội vàng lên xe.

Bữa tiệc lần này của nhà họ Cố cũng coi như có hoảng hốt nhưng vẫn bình an vô sự.

Mấy ngày tiếp đó, thời gian in số mới của tòa soạn bên Tô Thư Nghi cũng sắp tới rồi, toàn bộ tòa soạn đều đang bận rộn hết cả lên.

Đến cả Cố Gia Huy cũng không có thời gian làm khó Tô Thư Nghi nữa, chỉ bận chuyện của tòa soạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.