Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 172



CHƯƠNG 172

“Bôi tiếp thêm chút thuốc nữa là được rồi.” Nhìn sắc mặt trắng bệch của Tô Thư Nghi, giọng điệu của Cố Mặc Ngôn không khỏi dịu đi một chút, cầm tăm bông mới lên, bôi cho cô: “Nhịn thêm chút nữa.”

“Ừm, em biết rồi, nhưng mà ấy… anh nhẹ chút thôi… a… không phải ở đây, nhẹ chút…”

Tô Thư Nghi ở trong phòng đang chịu đựng để Cố Mặc Ngôn bôi thuốc cho mình, hoàn toàn không biết má Vương ở ngoài cửa đã nghe tới nỗi mặt đỏ tai hồng từ lâu.

Má Vương tới gọi Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn xuống ăn cơm, nhưng không ngờ vừa mới đi tới cửa đã nghe thấy Tô Thư Nghi thét thoáng lên, còn có mấy chữ gì mà “không”, “nhẹ chút thôi”.

Tha thứ cho má Vương, bà ấy thực sự nghĩ chệch hướng rồi.

Nhưng bà ấy càng vui mừng hơn, lập tức không quan tâm tới việc gọi Tô Thư Nghi với Cố Mặc Ngôn xuống ăn cơm nữa, chỉ phấn khích xuống tầng.

“Này bà nó, cậu chủ và mợ chủ đâu?” Chú Trương ở dưới tầng nhìn thấy má Vương xuống một mình, không khỏi nhíu mày: “Mau ăn cơm đi, đồ ăn sắp nguội rồi đây này.”

“Ăn cơm gì chứ.” Má Vương đi tới, mặt mày đỏ ửng: “Bọn họ đang bận trong phòng ấy, ông đừng làm phiền bọn họ.”

Chú Trương sững sờ, vẻ mặt cũng hiện sự vui mừng: “Ý của bà là, bọn họ đang…”

“Suỵt! Cái ông già này, chẳng biết xấu hổ gì cả!” Má Vương liếc chú Trương một cái, nhưng bản thân bà cũng cười tới nỗi không khép được miệng.

“Thế này thì thực sự tốt quá rồi!” Chú Trương cũng rất vui, sốt sắng đứng dậy: “Tôi phải nhanh chóng báo tin vui này cho ông cụ.”

Tô Thư Nghi ở trên tầng hoàn toàn không biết mấy câu kêu đau của mình mà lại bị chú Trương má Vương hiểu lầm thành như vậy.

Sau khi bôi thuốc xong, cô cảm thấy đói bụng, bèn xuống tầng với Cố Mặc Ngôn.

Má Vương vừa nhìn thấy bọn họ đã sững sờ: “Ô kìa… sao lại nhanh thế… Khụ khụ, ý của tôi là tôi vừa mới nấu xong bữa tối thôi, cậu mợ mau tới ăn đi.”

Tô Thư Nghi ngồi xuống chỗ ngồi, tay vẫn không được nhanh nhẹn, má Vương đang định đút cho cô, nhưng không ngờ xe lăn của Cố Mặc Ngôn đã di chuyển tới, cầm bát cơm lên rồi khẽ hỏi Tô Thư Nghi: “Em muốn ăn gì?”

Trước đó ở bệnh viện Cố Mặc Ngôn đã đút mình một lần, bây giờ Tô Thư Nghi cũng không còn cảm thấy mất tự nhiên như vậy nữa, ngoan ngoãn nói: “Em muốn ăn bông cải xanh với cà tím.”

Cố Mặc Ngôn lập tức gắp lên đút vào miệng Tô Thư Nghi,

Chú Trương và má Vương ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này lập tức sững người ra đó.

Cậu chủ nhà bọn họ, lại tự tay đút cơm cho người khác ư?

Đúng là sống lâu rồi cái gì cũng có thể nhìn thấy!

Tô Thư Nghi lề mề rất lâu mới ăn xong bữa cơm này, thấy Cố Mặc Ngôn vẫn luôn phục vụ mình, khỏi phải nói cô ngại tới mức nào, xấu hổ nói: “Cố Mặc Ngôn, thực ra tay trái của em cũng ăn được, anh ăn của anh đi.”

Cố Mặc Ngôn lại không để ý tới cô, sau khi chắc chắn cô đã ăn xong miếng cơm cuối cùng trong bát, lúc này mới bắt đầu ăn cơm.

Chẳng mấy chốc Cố Mặc Ngôn cũng sắp ăn xong cơm rồi, nhìn má Vương dọn dẹp, anh đột nhiên nhớ ra gì đó, lên tiếng nói: “Má Vương, ngày nào Tô Thư Nghi cũng cần phải thay thuốc, sau này má nhớ nhắc cô ấy nhé.”

Má Vương gật đầu, trong tay cầm bát nhưng lại không quay về phòng bếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.