Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 191



CHƯƠNG 191

Tô Thư Nghi biết tính cách nói một không hai của Cố Mặc Ngôn, dù cô có từ chối thế nào cũng vô dụng. Vậy là cô chỉ có thể căng cứng người, để mặc anh tắm rửa cho mình.

Nhưng khổ nỗi, lúc bàn tay to lớn của Cố Mặc Ngôn ngao du trên người cô, nhiệt độ ấm áp và hơi thô ráp chạm vào, cô chỉ cảm thấy dường như có vô số dòng điện chạy qua. Cô phải vất vả kìm nén mới khiến mình không run lên.

Phía Cố Mặc Ngôn còn chịu đựng khó khăn hơn.

Mặc dù ngoài miệng nói khả năng tự chủ của mình tốt, nhưng anh phát hiện, trước mặt Tô Thư Nghi, lần nào sự tự chủ của anh cũng bị khiêu chiến đến ranh giới cuối cùng!

Nhưng dù sao cũng đã đồng ý với cô gái trước mặt rồi, anh chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

Cuối cùng cũng xong màn tắm rửa làm khổ lẫn nhau này, Cố Mặc Ngôn cẩn thận lau khô người cho Tô Thư Nghi.

Cảm giác được Cố Mặc Ngôn đang nghiêm túc lau người cho mình, Tô Thư Nghi bỗng chốc thất thần.

Tô Thư Nghi đã sắp quên mất bao lâu rồi không có người tắm cho mình như thế này.

Dường như chỉ có khi còn rất nhỏ, Tô Ninh Kiều mới tắm cho cô như vậy. Lớn lên một chút, Tô Ninh Kiều bận rộn công việc, cô cũng tự chăm sóc bản thân mình.

Cô chưa từng nghĩ tới, mình đã độc lập lẻ loi nhiều năm như vậy, đột nhiên có một người tự tay đút cơm cho mình ăn, tự tay dọn phòng giúp mình, còn tự tay tắm rửa cho mình vào lúc mình bị thương.

Gần như bù đắp hết những nuông chiều mà cô đã mất suốt bao năm qua.

Quan trọng hơn là, đối phương còn là một người đàn ông vốn dĩ vô cùng tôn quý, chưa từng chăm sóc cho người nào khác.

Tô Thư Nghi cảm nhận nơi nào đó trong lòng mình đã hoàn toàn trở nên mềm mại, như thể muốn tan ra.

Cô không nhịn được mà nhắm nghiền hai mắt, che đi sự xúc động bên trong.

Cố Mặc Ngôn…

Anh có thể đừng tốt với em như vậy được không?

Em thật sự sợ… Mình sẽ hoàn toàn đắm chìm…

Sau khi tắm rửa xong xuôi, Tô Thư Nghi và Cố Mặc Ngôn trở lại phòng khách. Cả người Cố Mặc Ngôn đã ướt đẫm, Tô Thư Nghi hơi băn khoăn, cô vào phòng ngủ lấy mấy bộ quần áo rộng rãi mình mặc để vận động ra. Nhưng trước khi đưa cho Cố Mặc Ngôn, cô vẫn thử thăm dò: “Hôm nay anh định ở chỗ em thật đấy à?”

“Đương nhiên rồi.” Cố Mặc Ngôn thản nhiên nói, sau đó cầm lấy quần áo trong tay Tô Thư Nghi: “Không phải em nói muốn chăm sóc mẹ sao? Nhưng tay em cũng bị thương, làm sao chăm sóc bà được? Cho nên anh vẫn nên ở lại để thuận tiện chăm sóc cho hai người.”

“Thật ra cũng không cần phiền anh vậy đâu.” Tô Thư Nghi vẫn không muốn Cố Mặc Ngôn ở lại: “Một mình em vẫn làm được mà.”

“Làm được?” Cố Mặc Ngôn cau mày: “Ngay cả tắm rửa cũng cần anh giúp em, em chắc chắn mình làm được đấy chứ?”

Lời nói của Cố Mặc Ngôn lập tức khiến Tô Thư Nghi nghĩ đến chuyện tắm rửa lúc nãy, mặt cô liền đỏ lên, bỗng chốc quên cả phản bác lại Cố Mặc Ngôn.

Ngay sau đó, cô chỉ nghe thấy Cố Mặc Ngôn cười khẽ một tiếng rồi cầm quần áo, xoay người đi vào phòng tắm.

Tô Thư Nghi lập tức thấy hơi buồn bực, cảm giác mình lại bị Cố Mặc Ngôn dắt mũi dẫn đi, không hiểu sao lại giống như ngầm đồng ý để anh ở lại rồi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.