Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 200



Chương 200

Tô Thư Nghi nhớ lại những bức hình mà cô đã nhìn thấy trong ngăn kéo lúc trước.

Quả thật đó là độ tuổi rất đẹp, hai người cười vui vẻ như thế, chắc hẳn là họ thực sự rất yêu nhau.

Có lẽ cũng giống như cô và Cố Gia Huy trước kia.

“Vào năm nhất đại học, Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển cố tình trốn vệ sĩ nhà họ Cố đến một thị trấn nhỏ gần đó để chơi, ai ngờ họ lại bị bắt cóc.”

“Họ?” Tô Thư Nghi sửng sốt, không thể không ngắt lời chị Trịnh: “Ý chị là vụ bắt cóc năm đó không chỉ có Cố Mặc Ngôn bị bắt cóc, mà cô gái kia cũng bị bắt cóc luôn ạ?”

“Đúng vậy.” Chị Trịnh nghiêm túc đáp: “Về việc này nhà họ Cố đã ém nhẹm nên người ngoài đều tưởng chỉ có một mình Cố Mặc Ngôn bị bắt cóc, hoàn toàn không ai để ý đến cô gái đáng thương kia.”

“Sau đó thì sao ạ?”

“Lúc đó bọn bắt cóc đưa ra mức giá chuộc trên trời, nhưng dù sao Cố Mặc Ngôn cũng là cháu trai ruột của ông cụ Cố nên cụ ấy vẫn đồng ý giao tiền chuộc. Nhưng không biết có phải vì đã bị hai người Cố Mặc Ngôn thấy mặt hay sao mà sau khi lấy tiền, bọn bắt cóc vẫn định giết con tin, thế là chúng nhốt Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển vào kho hàng rồi phóng hỏa.”

Tô Thư Nghi nghe xong, trong lòng sợ hãi: “Vậy nên Trình Thu Uyển bị chết cháy sao? Chỉ có Cố Mặc Ngôn trốn thoát được?”

“Có lẽ là vậy.” Không hiểu sao sắc mặt chị Trịnh càng trở nên khó coi hơn: “Nhưng theo hồ sơ chị tìm được ở đồn cảnh sát, hình như bọn bắt cóc đã trói Cố Mặc Ngôn và Thu Uyển vào. Nhưng không biết Cố Mặc Ngôn làm thế nào mà cởi được sợi dây trói, lết cái chân bị thương kia rời khỏi kho hàng đang bốc cháy, lúc bị phát hiện, thi thể Trình Thu Uyển vẫn đang bị trói tại chỗ.”

Sắc mặt Tô Thư Nghi trắng bệch: “Ý của chị là…”

“Đúng thế.” Chị Trịnh trầm giọng nói: “Nói trắng ra là, Cố Mặc Ngôn vì tính mạng của bản thân mà không để ý đến bạn gái cũng đang bị trói.”

“Không.” Tô Thư Nghi như thốt lên: “Sẽ không đâu, Cố Mặc Ngôn không phải loại người ích kỷ như vậy.”

Mặc dù chưa tiếp xúc với Cố Mặc Ngôn chưa lâu, nhưng cô có thể cảm nhận được rằng, dưới vỏ bọc lạnh như băng của Cố Mặc Ngôn là một trái tim vô cùng dịu dàng và ấm áp.

Vậy nên cô tin rằng, Cố Mặc Ngôn sẽ không phải loại người bỏ mặc bạn gái mình mà không quan tâm gì như thế.

Dường như đã đoán được Tô Thư Nghi sẽ nói như vậy, chị Trịnh nhìn cô, lại thở dài: “Thư Nghi, những kẻ có tiền sống trong nhung lụa như bọn họ sợ chết hơn những người bình thường như chúng ta nhiều. Huống chi thời điểm đó Cố Mặc Ngôn mới chỉ là một đứa trẻ, còn đang bị thương, cậu ta từ bỏ việc cứu bạn gái cũng là chuyện dễ hiểu thôi.”

Tô Thư Nghi cắn môi, không nói gì.

“Đó là những gì chị biết, cụ thể thế nào thì chị cũng chưa điều tra thêm, nhà họ Cố cũng đã phong tỏa tin tức hết rồi.” Chị Trịnh tiếp tục nói: “Chị cũng không định nói với em chuyện này, dù sao thì em và Cố Mặc Ngôn cũng đã kết hôn với nhau rồi. Nhưng mà có lẽ là chị nghĩ hơi quá, nhưng chị cảm thấy rằng trong lúc nguy cấp, một người đàn ông lại không dám cứu lấy bạn gái mình thì không đáng để em gửi gắm cả đời đâu.”

Vừa nói, chị Trịnh vừa ân cần nắm lấy tay Tô Thư Nghi: “Em là một cô gái tốt, chị vẫn hi vọng em hiểu rằng, không nên ôm bất cứ ảo tưởng không thực tế nào với Cố Mặc Ngôn. Phụ nữ dựa vào bản thân mới có thể sống thoải mái được.”

Dĩ nhiên Tô Thư Nghi biết rằng chị Trịnh nói với mình những điều này là muốn tốt cho mình thôi, nhưng cô vẫn cắn chặt môi, cố nở nụ cười: “Chị Trịnh, cảm ơn chị, nhưng em vẫn không tin Cố Mặc Ngôn sẽ làm như vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.