Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 201



Chương 201

Thấy Tô Thư Nghi cứ “u mê không tỉnh” như thế, chị Trịnh hơi lo lắng: “Thư Nghi, con bé này, không phải là Cố Mặc Ngôn khiến em tẩu hỏa nhập ma rồi đấy chứ? Em nghe chị nói này, những kẻ có tiền như bọn họ, trời sinh tính cách đã lạnh lùng, em đừng trông chờ thêm làm gì!”

Tô Thư Nghi chỉ cười mà không nói gì thêm.

Cú sốc ban đầu đã qua đi, giờ cô mới từ từ tiêu hóa thông tin mà chị Trịnh và Cố Gia Huy đã nói cho cô.

Cuối cùng cô cũng đã biết thân phận của cô gái mà cô hâm mộ hóa ra lại là mối tình đầu của Cố Mặc Ngôn.

Không chỉ như thế, cô ấy còn chết rồi. Dù sự thật có là gì đi chăng nữa, cô ấy cũng là vì Cố Mặc Ngôn mà chết, đây là điều không thể thay đổi được.

Cho nên cuối cùng cô đã hiểu ra, vì sao mỗi khi Cố Mặc Ngôn cầm sợi dây chuyền pha lê kia lên, trông anh lại buồn như vậy.

Người con gái đã từng yêu sâu đậm lại vì mình mà chìm trong biển lửa, ra đi ở độ tuổi tươi đẹp nhất, khi mà anh yêu cô ấy nhất. Chuyện như vậy được mấy người có thể buông bỏ được cơ chứ?

Tô Thư Nghi không dám tưởng tượng trong lòng Cố Mặc Ngôn sẽ cảm thấy như thế nào.

So với vết thương ở trên đùi, có lẽ nỗi đau mất đi người mình yêu mới là vết thương lớn nhất để lại trong Cố Mặc Ngôn sau vụ bắt cóc ấy đúng không?

Đối với những lời mà mấy người Cố Gia Huy nói, Tô Thư Nghi vẫn không tin Cố Mặc Ngôn lại để Thu Uyển lại một mình mà tự tìm đường sống.

Dù có thật sự là như vậy, cô cũng tin rằng Cố Mặc Ngôn có nỗi khổ riêng.

Có lẽ sự tin tưởng như vậy là rất mù quáng, nhưng cô vẫn sẵn sàng tin tưởng Cố Mặc Ngôn.

Giống như chuyện của cô hai năm trước, không phải là Cố Mặc Ngôn cũng lựa chọn tin tưởng cô mà không chút đắn đo đấy sao?

Chẳng phải hôn nhân là hai người phải hiểu và tin tưởng lẫn nhau sao?

Huống chi tai nạn mười năm trước kia đã khiến cho Cố Mặc Ngôn chịu đựng quá nhiều rồi, làm sao cô có thể nhẫn tâm chỉ trích anh một cách vô tình vô nghĩa như thế chứ?

Tô Thư Nghi vừa nói chuyện với chị Trình xong thì không ít người của tòa soạn đã đi ăn về.

Hai người cũng không dám nói tiếp chuyện này nữa, lại quay trở lại chỗ làm việc của mình.

Tô Thư Nghi mãi mới hoàn thành công việc của mình, chuẩn bị về nhà.

Lúc chiều, cô nhận được một tin nhắn từ má Vương, nói rằng y tá ở bên mẹ đã được mời đến rồi.

Nhưng cô vẫn cảm thấy không yên tâm, tự mình về nhà một chuyến, sau khi chắc chắn người kia là y tá chuyên nghiệp và có trách nhiệm thì cô mới quay về biệt thự của Cố Mặc Ngôn.

Bên kia, tại tập đoàn Ngôn Diệu, văn phòng chủ tịch.

Cố Mặc Ngôn đang kiểm qua lại mô hình quỹ mới nhất thì đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Dương Tùng Đức đi vào.

“Cậu Cố.” Chẳng biết tại sao sắc mặt Dương Tùng Đức có chút kì lạ: “Ban đầu anh đã bảo tôi đi điều tra người đàn ông đã xâm phạm mợ chủ. Chúng tôi đã điều tra hết camera giám sát ở tất cả các khách sạn rồi, còn kiểm tra lại sổ ghi chép nữa nhưng cũng không có phát hiện gì, chỉ phát hiện được đồ để lại trong phòng của khách sạn.”

Bàn tay trên bàn phím của Cố Mặc Ngôn hơi khựng lại, giọng nói lạnh lùng: “Hiệu suất làm việc bây giờ của mấy người chỉ được có như vậy sao? Điều tra lâu như thế mà cũng không tra được ra là ai? Hơn nữa trong phòng có đồ để lại mà mấy người cũng không tự đi điều tra đi, chẳng lẽ còn đợi tôi giúp mấy người tra sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.