Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 267



Chương 267

Sắc mặt khi Cố Mặc Ngôn nhìn Tả Dao lúc này lạnh lùng tới đáng sợ.

Tả Dao khẽ lùi về sau một bước, cơ thể hơi run lên.

Cố Mặc Ngôn nói với vẻ mặt vô cảm: “Cô Tả Dao, bữa tối của chúng ta đã kết thúc rồi. Tạm biệt.”

Tả Dao không tin vào tai mình.

Đây là sao vậy?

Cô ta bị vứt bỏ luôn ư?

Tả Dao trừng Tô Thư Nghỉ một cái, đổ tất cả mọi tội lôi lên người Tô Thư Nghi, chắc chắn là tối nay cô ta đã phá hoại buổi hẹn của Cố Mặc Ngôn với mình.

Mình đúng là coi thường cô ta rồi!

Tả Dao rất tủi thân, không biết mình khiến Cố Mặc Ngôn chán ghét chỗ nào, vốn dĩ buổi tối lúc bắt đầu còn bình thường, Cố Mặc Ngôn sắp thành vị khách dưới váy cô ta rồi, ai ngờ đột nhiên lại có người phá đám.

Còn Cố Mặc Ngôn thì lười để ý tới Tả Dao, chỉ nói với Tô Thư Nghi rằng: “Chúng ta đi thôi.”

Nói xong, hai người không bận tâm tới Tả Dao nữa, rời đi thẳng từ cửa sau của khách sạn.

Tô Thư Nghi ngồi trong xe gửi tin nhắn cho Hiểu Khiết và Lý Nam vần còn trong nhà hàng, nói rằng có việc đột xuất nên đi trước.

Ở trong xe, Tô Thư Nghỉ vấn luôn im lặng.

Sự xuất hiện của Tả Dao khiến cho tâm trạng không vui của cô thêm ám ảnh một lần nữa.

Từ lúc nào mà cô đã không thể rời khỏi Cố Mặc Ngôn rồi. Nhớ tới Tả Dao tỏ vẻ khi3u gợi với Cố Mặc Ngôn, trong lòng Tô Thư Nghỉ vô cùng lo lắng. Không phải cô không †in anh, chỉ là không tin vào vận mệnh thôi.

Tô Thư Nghỉ sợ rằng tình yêu ngắn ngủi không chống lại được sự tán tỉnh của phụ nữ, có khi nào Cố Mặc Ngôn lâu ngày sẽ chán ghét mình, quay sang ôm ấp Tả Dao hoặc người phụ nữ khác không?

Tô Thư Nghi đột nhiên thấy rất mất tự tin.

Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường, hơn nữa còn có một quá khứ không muốn nhìn lại. Có lẽ bây giờ Cố Mặc Ngôn không để ý, nhưng nếu như một ngày kẻ đứng sau còn chưa tìm ra, chuyện tương lai sẽ diễn ra như thế nào đây.

Một Lâm Bảo Châu xấu tính cay nghiệt đã gây ra rắc rối cho Tô Thư Nghi rồi, bây giờ lại vì Cố Mặc Ngôn mà có thêm một Tả Dao càng khó đối phó xuất hiện.

Mật rồi. Tô Thư Nghỉ thực sự cảm thấy hơi mệt.

Về tới nhà, Tô Thư Nghi cũng không nói nhiều với Cố Mặc Ngôn, vẻ mặt lạnh nhạt.

Cô thay đồ ngủ, lười biếng vùi trong sofa mà thừ người ở đó.

Cố Mặc Ngôn cảm thấy đã đến lúc phá vỡ sự im lặng giữa hai người rồi.

Vốn dĩ sự tồn tại của Tả Dao chỉ là để anh xác định tình cảm của Tô Thư Nghi thôi.

Một người phụ nữ như vậy, tuyệt đối không đáng để bọn họ thực sự bận tâm, trở thành vấn đề giữa hai người bọn họ.

“Em đã mệt cả ngày rồi, đi tắm trước đi.”

Cố Mặc Ngôn đứng dậy khỏi xe lăn, đi tới bên cạnh Tô Thư Nghị, giơ tay lên xoa mái tóc rủ xuống của cô, khế nói vậy.

Tô Thư Nghỉ ngẩng đầu lên nhìn anh, miệng muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy không thích hợp nên lại nuốt trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.