Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 294



Chương 294

Lúc này, Cố Mặc Ngôn chậm rãi đứng lên khỏi xe lăn, đi tới trước rồi đột nhiên ghìm chặt Tô Thư Nghị, hỏi: “Tô Thư Nghi, em không có chuyện gì muốn nói với anh à?”

“Không, không có…’ Lúc này Tô Thư Nghi lại càng hoảng. Chẳng lẽ Cố Mặc Ngôn đã biết rồi? Sao có chuyện ấy được? Có khi nào là Cố Gia Huy nói cho anh?

Cố Mặc Ngôn cau mày, ánh mắt sâu thẳm hỏi cô: “Thật sự không có chuyện gì à?”

“Vâng… không… có.’ Tô Thư Nghi ngập ngừng: “Có đấy… Nhưng có phải anh biết chuyện gì rồi không?”

Cổ họng Cố Mặc Ngôn nghẹn cứng, trong thời gian ngăn không biết nên đáp lại thế nào.

Anh nói không nên lời.

Tô Thư Nghi cho rằng, nếu Cố Mặc Ngôn đã hỏi như vậy thì bất kể anh có biết hay không, nếu hai người đã cùng chung sống với nhau thì nên tin tưởng lẫn nhau mới phải. Cô cần nói hết chuyện đã xảy ra cho Cố Mặc Ngôn, nói với anh mình bị cưỡng hôn, sau đó cô cũng đã giấy ra chạy thoát.

Tô Thư Nghi bình tĩnh lại, sau đó nói với Cố Mặc Ngôn: “Cố Mặc Ngôn, em có lời này phải nói cho anh. Tối qua ở tòa soạn…”

Còn chưa chờ Tô Thư Nghi nói xong, Cố Mặc Ngôn đã hung hăng hôn lên môi cô, chặn hết những lời cô muốn nói lại.

Hôm nay anh hôn rất cường thế.

Khoảnh khắc Tô Thư Nghi mở miệng nói chuyện, Cố Mặc Ngôn phát hiện bản thân hoàn toàn không muốn nghe cái tên Cố Gia Huy’ phát ra từ miệng nhỏ của Tô Thư Nghi.

Anh không muốn lại nghe thấy cái tên Cố Gia Huy, anh muốn xóa bỏ Cố Gia Huy khỏi trái tìm Tô Thư Nghi.

Trong lòng cô không thể xuất hiện tên của người đàn ông nào khác ngoài Cố Mặc Ngôn!

Tô Thư Nghỉ bị nụ hôn của Cố Mặc Ngôn xâm lược, tấn công, đáy lòng cũng theo đó hòa tan.

Cô tê dại cả người nằm trên giường, để mặc cho Cố Mặc Ngôn yêu thương, cơ thể ngày càng mềm mại, toàn thân đều như muốn bay lên đến nơi.

Nụ hôn của anh bá đạo mạnh mẽ, tựa như muốn tiến vào sinh mệnh của cô cắm rễ khai hoa vậy. Tô Thư Nghi hoàn toàn say mê. Cô thích anh hôn môi cô, cảm giác như trái tim anh đang va chạm cô, cọ xát ra tỉa lửa tình yêu.

Hai người hôn môi nhau, Tô Thư Nghi cảm nhận được nhịp tim của Cố Mặc Ngôn càng lúc càng nhanh, cũng đã sẵn sàng kính dâng bản thân. Anh cuộn áo cô lên, lộ ra một tảng da thịt trắng nõn, bóng loáng.

Ngay khi hai người đã không kìm nén được thân thể của mình, di động của Tô Thư Nghỉ chợt vang lên.

Di động bị Tô Thư Nghi để trên giường, ngay trên đỉnh đầu, Cố Mặc Ngôn giương mắt nhìn thoáng qua, người gọi lại là Cố Gia Huy!

Đã muộn thế này rồi mà Cố Gia Huy còn dám gọi điện thoại cho Tô Thư Nghi.

Đáng chết.

Cố Mặc Ngôn càng thêm khó chịu trong lòng!

Tô Thư Nghi hỏi: ‘Muộn thế này rồi mà còn có ai gọi cho em thế?”

Cố Mặc Ngôn lạnh lùng đáp: “Cố Gia Huy.”

Ánh mắt Tô Thư Nghi bối rối như trẻ con làm sai chuyện, hoang mang lo sợ. Cô muốn nhận điện thoại, nhưng lại bị Cố Mặc Ngôn đè xuống.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.