Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 301



Chương 301

Cố Mặc Ngôn mặc bộ vest chỉnh tề, vân là vẻ anh tuấn không thể che giấu. Mặc dù ngồi xe lăn nhưng vẫn không ảnh hưởng đến phong độ của anh chút nào, dường như trên người anh có một loại ma lực có thể thu hút sự chú ý của tất cả phụ nữ.

Khi Tô Thư Nghi bước ra từ cửa, Cố Mặc Ngôn không khỏi sững người.

Thật xinh đẹp, giống như một nàng công chúa thực thụ, đoan trang mà vấn tràn đầy năng lượng, xoay nhẹ vòng eo lại càng thêm quyến rũ động lòng người.

Mặc dù hai người vẫn đang chiến tranh lạnh, nhưng vì buổi đấu giá từ thiện do bạn ông nội tổ chức, hai người vẫn rất ăn ý, cùng xuất phát đến buổi đấu giá.

Buổi đấu giá từ thiện được tổ chức tại một khách sạn năm sao sang trọng, Cố Mặc Ngôn ngồi trên xe lăn, Tô Thư Nghi ăn mặc lộng lẫy đi bên cạnh, thu hút sự quan tâm và chú ý của mọi người.

Tiến vào hội trường khu đấu giá, bọn họ lần đầu tiên được gặp Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghi.

Đôi mắt Lâm Bảo Châu chứa đầy sự đố kị và ghen tị.

Từ khi quen biết Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi một bước thành phượng hoàng!

Trước kia quần áo của cô luôn là loại rẻ nhất, hoàn toàn không thể so với Lâm Bảo Châu được, ai không biết còn tưởng Tô Thư Nghỉ là người giúp việc nhà họ.

Nhưng bây giờ, Tô Thư Nghi ăn vận sang trọng xuất hiện tại buổi đấu giá của giới danh gia vọng tộc, đúng là nực cười.

Cố Gia Huy cũng nhìn không rời nổi mắt, hôm nay Tô Thư Nghỉ thực sự rất đẹp, giống như biến thành một người khác, trông như nàng công chúa trong phim Roman Holiday vậy.

Lâm Bảo Châu tiến lên phía trước, nói đầy mỉa mai: ‘Ôi trời ơi, chị gái tôi đây ư? Đúng là vịt hóa thiên nga đấy nhỉ.”

Ánh mắt Cố Mặc Ngôn sắc như dao bắn về phía Lâm Bảo Châu.

Lâm Bảo Châu thót tim, ngậm miệng lại, quay đầu rời đi.

Cố Mặc Ngôn đẩy xe lăn đến trước mặt Cố Gia Huy, lạnh lùng nói: “Đừng có mơ tưởng thứ không thuộc về mình, không giống với buổi đấu giá hôm nay, cứ ra giá cao nhất là sẽ đạt được đâu, mà phải được lòng người.”

Giọng điệu lạnh lùng của Cố Mặc Ngôn tràn ngập cảm giác áp bức mạnh mẽ.

Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghỉ là vợ chồng hợp pháp, bất kể Cố Mặc Ngôn có nói gì, làm gì, Cố Gia Huy cũng không thể phản bác, càng không thể nhúng tay vào, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Tô Thư Nghi không muốn để ý tới cuộc đối đầu lườm qua liếc lại giữa hai người đàn ông, cô nghĩ đến nụ hôn cưỡng ép của Cố Gia Huy và những chuyện xảy ra sau cuộc điện thoại đó, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Mà cô có tật, hễ cảm thấy xấu hổ là lại muốn vào nhà vệ sinh.

Tô Thư Nghi nói với Cố Mặc Ngôn: ‘Anh vào trước đi, em đi rửa tay.”

Không đợi Cố Mặc Ngôn đáp lời, Tô Thư Nghỉ đã vội quay đầu, sải bước rời đi.

Lâm Bảo Châu liếc Tô Thư Nghi một cái rồi nói với Cố Gia Huy: “Chúng ta cũng đi vào thôi.”

Nói xong, cô ta bèn kéo Cố Gia Huy vào sảnh trong.

Tô Thư Nghỉ đi vào nhà vệ sinh, ở đó rửa †ay, nhìn bản thân mình trong gương, cảm giác vừa giống lại vừa không giống. Cô là mợ Cố, hay là Tô Thư Nghi khốn đốn của năm đó? Hình như đều không phải, cô là ai? Tô Thư Nghi bỗng dưng hơi hoảng hốt.

Đi ra từ nhà vệ sinh, Tô Thư Nghi chạm mặt một người, hai người suýt nữa đụng phải nhau.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, sửng sốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.