Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 314



Chương 314

Tô Thư Nghi không quan tâm đến ánh mắt khinh thường của mọi người.

Bùa bình an là món quà chất chứa tình yêu thương của mẹ dành cho cô, cô không thể để nó bị người khác đấu giá được!

Cô nắm chặt cánh tay Cố Mặc Ngôn, tội nghiệp nhìn anh: “Phải làm sao đây? Em không thể mất nó được, đó là quà mẹ tặng cho em, không thể bị đấu giá!”

Cố Mặc Ngôn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc là ai đã đổi sợi dây chuyền kim cương đó?

Nhưng bất luận là ai thì đều rõ ràng là đang nhằm vào anh và Tô Thư Nghi, người này không phải Tả Dao thì sẽ là Lâm Bảo Châu.

Chắc hẳn Tả Dao không to gan như vậy, Cố Gia Huy, mặc dù không muốn nói như vậy, nhưng vì Tô Thư Nghi nên cũng có thể là cậu ta.

Cố Mặc Ngôn vô cùng tức giận, không ngờ lại có người dám ngấm ngầm hãm hại Tô Thư Nghi!

Nhìn thấy Lâm Bảo Châu ngồi trước cô mấy hàng quay đầu lại cười đắc ý, Tô Thư Nghỉ biết ngay là do cô ta động tay động chân, chắc chăn là cô ta cố tình đổi vật đấu giá, mục đích là muốn làm cô bẽ mặt.

Bởi vì chỉ có cô ta mới biết cô luôn mang lá bùa bình an này bên mình, và cũng chỉ có cô ta mới biết sự quan trọng và ý nghĩa của lá bùa này đối với cô!

Tô Thư Nghi căm hận nhìn Lâm Bảo Châu, lần này cô ta thật sự quá đáng quá rồi!

Hội trường vang lên một tràng tiếng cười nhạo, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán.

“Đây chỉ là một lá bùa bình an rách rưới thôi mà.”

“Sao vợ của Cố Mặc Ngôn lại có thể như vậy nhỉ, không có lòng thành làm từ thiện thì đừng đến, đâu có ai ép buộc cô ta, không nỡ bỏ ra đồ tốt mà lại muốn có danh tiếng tốt, đúng là được mở mang tầm mắt!”

“Nghe nói cô ta là phóng viên kiêm biên tập của một tòa soạn, không có gia thế hay lai lịch gì, chắc là chưa dự nhiều sự kiện lớn, tưởng cứ quyên góp bừa một thứ là được.”

“Như vậy mà cũng đến buổi đấu giá, ha ha, buồn cười muốn chết.”

“Buổi đấu giá hôm nay mới mẻ thật đấy.”

Mặc dù mọi người đều đang thì thào, nhưng hội trường không lớn lắm, Tô Thư Nghi vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Nhưng lúc này cô không thể giải thích về lời bàn tán của họ, chỉ có thể cắn chặt môi, nhíu mày.

“Tôi nghe nói cô ta không phải con gái nhà danh gia vọng tộc, chim sẻ biến thành phượng hoàng thôi, không biết Cố tổng của tập đoàn Ngôn Diệu thích cô ta ở điểm nào nữa.”

“Loại phụ nữ này không được phóng khoáng, chẳng ra gì, tưởng hội đấu giá là chợ bán thức ăn à, hừ!”

Lâm Bảo Châu nghe mọi người xì xào mà mừng thầm trong lòng. Tô Thư Nghi, bây giờ chị đã mất hết thể diện rồi, để tôi xem lần này chị sẽ giải quyết như thế nào!

Chẳng phải lần nào Cố Mặc Ngôn cũng giúp chị sao, nhìn biểu cảm của anh ta lần này là biết ngay anh ta cũng cảm thấy rất mất mặt, lần trước anh ta không quan tâm đến bức ảnh cưỡng hôn, nhưng lần này chị làm tập đoàn Ngôn Diệu bế mặt trong hội đấu giá, anh ta có còn mặc kệ nữa không?

Trình Nam Quyền quay đầu nhìn về phía Tô Thư Nghỉ và Cố Mặc Ngôn, khóe miệng hơi cong lên. Ồ, hoá ra cũng có người ghét hai người họ, muốn phá hoại bọn họ như anh ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.