Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 329



 

Chương 329

Cố Mặc Ngôn gật đầu, có hơi không dám tin vào chân tướng mọi chuyện, trùng hợp thế ư?

“Đấy biết ngay!”

Quý Trung Khánh lại hỏi: “Thế anh có nhớ chuyện xảy ra sau đó không? Cố Mặc Ngôn?”

Sau khi Dương Tùng Đức xác nhận, Cố Mặc Ngôn tin răng trí nhớ của mình không hề sai. Anh đã nhớ lại hết thảy mọi chuyện xảy ra.

Hôm đó, Dương Tùng Đức đưa anh tới khách sạn Thế Kỷ, bởi vì phòng suite cao cấp của khách sạn đã đây nên anh ấy đặt phòng bình thường cho anh, để anh nghỉ ngơi một lát. Sau đó, Dương Tùng Đức trở về lấy quần áo để thay cho anh.

Cố Mặc Ngôn nhớ hiệu quả của thuốc cực mạnh, cả người anh như có lửa đốt. Anh không chịu được tác dụng của thuốc, cởi bỏ cúc áo để mình có thể mát mẻ hơn chút.

Nhưng không lâu sau, cơ thể anh lại bắt đầu nhộn nhạo ý như chú mèo động đực, nhất định phải tìm đối tượng giải tỏa.

Cố Mặc Ngôn thật sự không chịu nổi nữa, cơ thể khó chịu lạ thường như lắp một quả lựu đạn.

Anh cần phải ra ngoài tìm một cô gái để giải quyết, hơn nữa càng nhanh càng tốt!

Cố Mặc Ngôn nhớ, khi đó anh lảo đảo đi ra cửa, mặt nóng bừng, miệng khô khốc. Anh phát hiện phòng cách vách có một lão già đang đỡ một người phụ nữ say mèm đi thuê phòng.

Anh thầm nghĩ, lão già xấu xí như vậy mà ôm người đẹp mềm oặt như vũng bùn trong lòng nhất định không phải là tình nhân. Chắc người phụ nữ này nhận tiền của người này nên phục vụ ông tal Tốt quá, có người phụ nữ xa lạ ở ngay trước mặt, chỉ cần giao dịch là xong.

Cố Mặc Ngôn ngăn lão già kia lại, mới đầu dĩ nhiên ông ta không chịu, nhưng thấy anh trả giá gấp mấy lần lại thấy anh ăn mặc quý phái, rõ ràng không phải là người bình thường. Ông ta đành thôi, đưa người đẹp đã ý thức mơ màng vào lòng Cố Mặc Ngôn, sau đó đi mất.

Tiếp theo đó, Cố Mặc Ngôn đỡ người phụ nữ vào trong phòng… Sau đó, anh biến thành dã thú… bổ nhào lên cô gái đang năm trên giường. Trong mơ hồ, anh ngửi thấy hương hoa thanh mát, thoang thoảng trên tóc cô.

Cố Mặc Ngôn đoán, lẽ nào người phụ nữ được anh mua tối đó chính là Tô Thư Nghỉ?

Nhưng anh thật sự không nhớ ra dáng vẻ của cô gái đó, hình như cảm giác mặt mày khá giống với Tô Thư Nghi, kể cả cơ thể và làn da cùng với mùi hương trên tóc đều mang lại cảm giác rất thân thuộc.

Quý Trung Khánh nhìn vẻ mặt Cố Mặc Ngôn, đột nhiên cắt ngang dòng ký ức của anh, mỉm cười rồi hỏi anh: “Ê anh em tốt, hẳn là tôi nên chúc mừng anh nhỉ!”

Cố Mặc Ngôn sững sờ, dĩ nhiên trong lòng rất vui.

Lần đầu tiên của Tô Thư Nghi không phải tặng cho lão già hay tên đàn ông dùng khăn lụa nào đó mà chính là anh!

Xem ra Cố Mặc Ngôn đã nhớ lại tất cả rồi.

Quả nhiên Quý Trung Khánh đã đoán đúng!

Bây giờ anh ta có thể rửa oan rồi!

Quý Trung Khánh nói: “Đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ! Anh em tốt, hóa ra anh và chị dâu ăn cơm trước kẻng à!

Chậc, hai người cũng thật cởi mởi”

Cố Mặc Ngôn nghiêm mặt nói với anh ta: “Tôi không cho phép cậu nói Tô Thư Nghi như thế.”

Quý Trung Khánh lên tiếng: “Tôi nói anh này! Bây giờ cũng coi như đã cởi được gút mắc trong lòng anh rồi. Anh em tốt, nhiệm vụ mà anh giao tôi, tôi đã hoàn thành xuất sắc! Anh xem… xưởng khăn lụa của tôi có thể bắt đầu vận hành lại chưa? Anh đừng có giở trò lật lọng đấy nhé!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.