Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 331



Chương 331

Đúng rồi, khi đó cũng chính là cảm giác này. Anh thật trì độn, sớm biết là cô thì tốt rồi, anh sẽ càng thêm yêu thương cô hơn.

Người có duyên, chúng ta lại ở bên nhau, chẳng qua bây giờ em vẫn chưa biết người đó là anh. Cố Mặc Ngôn thầm nói với Tô Thư Nghi ở trong lòng.

Cô bị nụ hôn của anh trêu chọc, hai tay vuốt ve tấm lưng rắn chắc của anh.

Cô đã yêu cơ thể của anh, ấm áp và rất thoải mái, thoải mái đến độ như thể đang sờ đám mây, cơ thể cũng lơ lửng trên không theo.

Cố Mặc Ngôn dịu dàng cởi áo ngủ của cô ra, đôi tay nhẹ nhàng lướt qua làn da trắng nõn và mịn màng của cô từng ly từng tấc, để đôi tay anh nhớ kỹ cơ thể cô, sẽ không bao giờ lãng quên và nhận nhầm nữa, phải hoàn toàn hòa vào làm một với cơ thể anh, quấn quýt bên nhau mãi không chia lìa.

Đêm nay nhu tình như nước, yêu thương triền miên, một đêm vui sướng.

Hôm sau, Cố Mặc Ngôn bước vào văn phòng với tinh thần sáng láng, gọi Dương Tùng Đức tới.

Anh dặn Dương Tùng Đức: ‘Cậu không cần điều tra tiếp sự việc hai năm trước nữa, tôi đã biết người đàn ông chạm vào Tô Thư Nghỉ vào tối hôm đó là ai rồi.”

Dương Tùng Đức ngạc nhiên nhìn ông chủ của mình, diễn biến đột ngột thay đổi à?

Anh ấy còn chưa kịp hỏi thì Cố Mặc Ngôn đã hỏi lại: “Cậu còn nhớ hai năm trước, có người bỏ thuốc vào rượu của tôi không?

Khi đó nơi mà cậu đưa tôi đến có phải là khách sạn Thế Kỷ không?”

Anh muốn xác nhận lại lần nữa với Dương Tùng Đức.

“Đúng thế, tối qua anh đã hỏi tôi trong điện thoại rồi mà… Khách sạn Thế Kỷ! Ồ, trời ạI Cố tổng!”

Lúc này Dương Tùng Đức cũng mới nghĩ ra anh có ý gì, anh ấy hiểu ra, ngạc nhiên nói: ‘Lẽ nào khi ấy cô gái ngủ cùng Cố tổng đêm hôm đó chính là mợ chủ sao?”

Cố Mặc Ngôn gật đầu.

Dương Tùng Đức cũng mừng thay anh, đây đúng là mối duyên trời ban mài Họ đánh bậy đánh bạ thế nào lại cứu được mợ chủ khỏi bàn tay của kẻ xấu.

Hơn nữa sau hai năm kể từ đêm vui vẻ của Cố Mặc Ngôn và Tô Thư Nghị, họ lại gặp gỡ, yêu nhau rồi kết hôn dưới tình huống chưa biết rõ mọi chuyện.

Dương Tùng Đức vui vẻ hỏi Cố Mặc Ngôn: “Cố tổng, mợ chủ đã biết chưa?”

Cố Mặc Ngôn nói: “Tạm thời tôi vẫn chưa định nói với cô ấy.”

Anh ấy không hiểu, chẳng phải nói ra sự thật với Tô Thư Nghỉ thì hai người đều vui mừng à? Tại sao không nhỉ?

Cố Mặc Ngôn không giải thích vì sao, chỉ nói với Dương Tùng Đức răng muốn anh ấy đi làm một chuyện.

Ở tòa soạn báo phía bên kia.

Buổi chiều, Tô Thư Nghỉ ra ngoài phỏng vấn, cô vừa trở lại văn phòng từ bên ngoài thì đã thấy đám người này đang ríu rít ầm ï, cô lập tức cảm thấy đau đầu.

Tô Thư Nghi hỏi: “Tụi em lại đang xem gì mà náo nhiệt thế?”

Hiểu Khiết kéo Tô Thư Nghỉ qua đó xem cùng.

Cô ấy nói: “Trên mạng có người chụp được ảnh đặc sắc, là ảnh của Cố tổng Cố Mặc Ngôn, tổng giám đốc tập đoàn Ngôn Diệu mà lần trước chúng ta phỏng vấn và vợ của anh ấy, mau đến xem này!”

Tô Thư Nghi nghe thấy Hiểu Khiết nói thế, thật sự giật mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.