Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 498



Chương 498

Nói cách khác, ông ta mất cả chì lẫn chài, nhặt cái nhỏ bỏ cái lớn. Vì một con đàn bà ngu ngốc được việc thì ít hỏng việc thì nhiều mà không vớt được gì thì cũng thôi, thế nhưng còn khiến bản thân lỗ nặng.

Nghĩ tới đây, nghĩ tới số cổ phần mất trắng kia, Cố Thành Vũ cũng tức sôi máu.

“Chát!”

Cố Thành Vũ giơ tay lên tát mạnh vào mặt Lâm Bảo Châu một cái, trực tiếp tát cô ta ngã lăn ra đất, khóe miệng rỉ ra máu tươi.

“Bác trai, bác trai, cháu biết lõi rồi, cháu không nên lừa dối bác. Nhưng bác hấy tin cháu, cháu sẽ cố gắng mang thai, cầu xin bác, bác hãy bảo Gia Huy tha thứ cho cháu đi, bảo anh ấy tha thứ cho cháu đi, cháu thực sự không thể không có Gia Huy! Bác trai, cháu cầu xin bác.”

Lâm Bảo Châu cứ như không cảm thấy đau vậy, cô ta lập tức bò tới quỳ gối bên cạnh Cố Thành Vũ, hai tay nắm ống quần của ông ta, ngẩng khuôn mặt bị đánh sưng húp lên, nước mắt tuôn lã chã, nước mắt rơi hòa lân với máu tươi bên khóe miệng uốn lượn chảy xuống.

“Cút!” Cố Thành Vũ tức giận, ông ta giơ một chân lên hung hăng đạp thẳng về phía lồ ng ngực Lâm Bảo Châu.

“ÁI’ Lâm Bảo Châu thét chói tai, té lăn quay trên mặt đất.

“Ba, bỏ đi, chúng ta đi thôi, đừng để người khác chê cười!” Cố Gia Huy nhìn thoáng qua Lâm Bảo Châu, hơi không đành lòng.

Lại nhớ tới, nếu không phải do Lâm Bảo Châu thì mình và Tô Thư Nghi cũng không đi tới tình trạng ngày hôm nay, nói không chừng giờ anh ta và Tô Thư Nghi đã kết hôn rồi, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, sao lại giống như hiện giờ, ngày nào cũng phải chịu đủ mọi loại đau khổ dăn vặt. Nghĩ tới đây, trong mắt Cố Gia Huy lại trào dâng vẻ lạnh lùng và căm phẫn.

Cố Gia Huy và Cố Thành Vũ tức sôi máu, không muốn dây dưa gì thêm với Lâm Bảo Châu nữa, hai người vội vàng rời khỏi nhà hàng.

“Gia Huy! Bác trail Cầu xin hai người, đừng đi mà, đừng bỏ em lại một mình. Em sai rồi, em thật sự biết lỗi rồi, đừng đi mài Gia Huy, em yêu anh, đừng bỏ em mài!”

Lâm Bảo Châu gục xuống sàn nhà gào khóc, nghĩ tới việc trong cuộc sống của mình từ giờ trở đi sẽ không có Cố Gia Huy nữa, cô ta cảm thấy bản thân khó chịu như sắp chết đi vậy.

Lâm Bảo Châu một mình ngồi trong nhà hàng nhìn bóng lưng hai người bọn họ rời đi, cô ta khóc không ngừng, những thực khách khác trong nhà hàng lại vô cùng hào hứng xem kịch.

Tô Thư Nghỉ ngồi ở một bên quan sát, nhìn thấy cô công chúa nhỏ nhà họ Lâm từ bé vấn luôn bắt nạt mình, vẫn luôn hành hạ mình, một Lâm Bảo Châu luôn luôn xinh đẹp kiêu ngạo giống như một chú chim công vậy mà lại có ngày chật vật tuyệt vọng tới mức này thì không khỏi cảm thán trong lòng.

Chẳng qua, cô thật sự không có cách nào đồng cảm được với Lâm Bảo Châu.

Lâm Bảo Châu, hiện giờ cô có đau khổ không? Vậy cô có biết chăng, hai năm trước tôi cũng đau khổ tuyệt vọng không kém gì cô bây giờ. Kết cục ngày hôm nay của cô là do chính tay cô tạo ra, nhưng tôi thì sao? Lúc đó tôi đã làm sai điều gì?

Trong một đêm, mất đi sự trong trắng, bị người người lên án. Đi trong sân trường, ngồi trong phòng học, vô số người xì xào bàn tán, chỉ cây dâu măng cây hòe.

Cố Gia Huy mà khi đó tôi yêu sâu đậm cũng không rõ tung tích, lúc đó tôi tuyệt vọng đến nhường nào, tôi đau khổ tới nhường nào, cô có biết không?

Nếu như không phải trên thế gian này còn có mẹ tôi cần tôi, có lẽ trên đời đã không còn người tên là Tô Thư Nghi này nữa rồi.

Tô Thư Nghi nghĩ tới đây, khóe miệng khẽ cong lên nụ cười trào phúng.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.