Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 534



Chương 534

Đang lúc cô đang xoắn xuýt không biết nên làm gì thì đột nhiên nghe thấy một tiếng ‘rầm’ từ trong phòng tắm truyền ra.

Tô Thư Nghỉ giật mình, cô ném điện thoại xuống rồi chạy vào phòng tắm, vừa mở cửa đã thấy Tô Ninh Kiều năm trên mặt đất với vẻ mặt đau đớn, dùng tay ôm đầu, máu tươi không ngừng chảy ra từ kế ngón tay bà.

Trên góc cái bàn bên cạnh còn có vết máu, chắc là do lúc đứng dậy đi vệ sinh không cẩn thận bị ngã, không may đập đầu vào góc bàn.

“Mẹ ơi mẹ sao rồi, mẹ không sao chứ…” Tô Thư Nghi vội vàng chạy tới đỡ Tô Ninh Kiều dậy, giọng cô như sắp khóc.

Tô Ninh Kiều đau đến mức không nói nên lời, mặt mày nhăn nhó.

Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Tô Ninh Kiều, Tô Thư Nghi luống cuống, trong lúc hoảng loạn, cô chỉ biết lấy khăn phủ lên phần đầu đang chảy máu, sau đó nhanh chóng gọi 115 đưa bà đến bệnh viện gần nhất.

Trong xe cứu thương, Tô Thư Nghi nắm tay mẹ cô đầy bất an và lo sợ, sợ bà có chuyện gì.

Cô muốn bảo ai đó tìm bác sĩ trong bệnh viện sắp xếp điều trị cho mẹ cô ngay lập tức, nhưng cô không biết tìm ai, lúc này người đầu tiên cô nhớ tới là Cố Mặc Ngôn.

Lấy điện thoại di động ra bấm số của Cố Mặc Ngôn, Tô Thư Nghi lo lắng đợi Cố Mặc Ngôn bắt máy.

“Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.’ Gọi mấy cuộc, Tô Thư Nghi vẫn không liên lạc được với Cố Mặc Ngôn.

Tô Thư Nghỉ không gọi được cho Cố Mặc Ngôn, cô cũng không quen ai trong bệnh viện, Tô Thư Nghỉ thực sự không biết phải mình làm gì bây giờ.

Đúng rồi, Trình Nam Quyền! Cô chợt nhớ ra, với địa vị của Trình Nam Quyền, chắc chắn Sẽ có người quen trong bệnh viện.

Mặc dù không muốn gây phiền phức cho Trình Nam Quyền, nhưng trong tình huống này, cô thật sự không còn cách nào khác.

‘Alo, sao vậy Thư Nghi, sao cô gọi muộn thế?” Khi giọng nói trong trẻo của Trình Nam Quyền vang lên, Tô Thư Nghi cảm giác được một sự ấm áp khó mà giải thích được, cuối cùng tâm trạng cô cũng hơi bình tĩnh lại.

Sau khi thần kinh căng thẳng được thả lỏng, cô không kìm được nước mắt nữa: _Trình Nam Quyên, lúc… lúc nãy mẹ tôi sơ ý bị ngã, đầu đập vào góc bàn, bây giờ đang chảy rất nhiều máu, anh có thể giúp tôi liên lạc với bệnh viện chút không…”

Tô Thư Nghỉ vừa khóc vừa nói với Trình Nam Quyền.

Trình Nam Quyền nghe thấy Tô Ninh Kiều bị thương, từ trên giường bật dậy, vội vàng mặc quần áo rồi lao ra khỏi cửa: “Cô đừng hoảng, bây giờ cô đang ở đâu? Tôi đến ngay đây!”

Tô Thư Nghi không dám chậm trễ, vội vàng báo vị trí của mình: “Hiện giờ chúng tôi đang trên đường đến bệnh viện Nhân dân số 1, sắp đến rồi.”

“Được rồi, cô đừng hoảng, chăm sóc cho dì Tô cho tốt trước đã, tôi sẽ gọi điện thoại cho bên bệnh viện sắp xếp.” Trình Nam Quyền đã chạy tới gara, đang khởi động xe.

Cám ơn anh nhé Trình Nam Quyền.” Sau khi nói cảm ơn Trình Nam Quyền, Tô Thư Nghỉ cúp điện thoại.

Năm tay Tô Ninh Kiều, Tô Thư Nghi không ngừng cầu nguyện trong lòng: “Mẹ ơi, mẹ nhất định không được có chuyện gì nhé.”

Tới bệnh viện, đã có bác sĩ chờ sẵn ở cửa, Tô Ninh Kiều nhanh chóng được đẩy vào phòng cấp cứu, Trình Nam Quyền cũng vội vàng chạy đến.

“DÌ… dì Tô không sao chứ?” Trình Nam Quyền chạy thẳng đến bệnh viện, thở hồng hộc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.