Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 562



Chương 562

Cố Mặc Ngôn đố Trình Thu Uyển ngồi dựa vào vách thang máy, anh võ về lưng cô ta, giúp cô ta dễ thở hơn chút. Sau một lúc thì Trình Thu Uyển tỉnh táo lại, sắc mặt cũng khá hơn nhiều.

“Rốt cuộc em bị làm sao vậy?” Thấy Trình Thu Uyển ổn hơn, Cố Mặc Ngôn quan tâm hỏi.

Trình Thu Uyến mở mắt nhìn vẻ mặt lo lắng của Cố Mặc Ngôn, cô ta nỗ lực nở một nụ cười yếu ớt: ‘Không sao cả, do năm đó trong trận hỏa hoạn em hít phải một lượng khói đặc lớn cho nên… Tim mạch và đường hô hấp đều có vấn đề… Bệnh cũ cả thôi, không sao đâu…”

‘Em đừng nói nữa, nghỉ ngơi cho tốt, chúng †a sẽ ra ngoài nhanh thôi.” Dặn dò Trình Thu Uyển một câu, Cố Mặc Ngôn đứng dậy, lấy điện thoại dùng trong thang máy liên lạc với bên ngoài.

“Cuối cùng phải mất bao lâu nữa!” Vừa bắt máy, nhân viên bảo trì đã nghe thấy âm thanh giận dữ của Cố Mặc Ngôn.

“Sắp xong rồi, mong tổng giám đốc Cố kiên trì thêm một chút.’ Nhân viên bảo trì không rõ vì sao tổng giám đốc Cố vốn lạnh lùng, lại trở nên nôn nóng như thế, bèn vội vàng trấn an: “Tối đa nửa tiếng nữa là xong.”

“Nhanh lên, trong thang máy có bệnh nhân, tình huống rất nguy hiểm.” Cố Mặc Ngôn quay đầu nhìn qua Trình Thu Uyển, phát hiện vẻ mặt cô ta vẫn rất khó chịu: “Mấy người nhanh chóng sửa đi!”

“Vâng vâng vâng.” Nhân viên bảo trì luôn miệng đáp, vội vàng tăng tốc độ sửa chữa.

Cố Mặc Ngôn cúp máy rồi quay sang Trình Thu Uyển ở bên cạnh, anh liên tục vuốt lưng cho cô ta, hy vọng cô ta dễ chịu hơn chút…

“Xong rồi.’ Nhân viên bảo trì thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán rồi ấn mở cửa thang máy đang đóng chặt.

Thấy thang máy cuối cùng cũng mở ra, Tô Thư Nghỉ nhanh chóng bước đến đón người, trong lòng thầm cầu nguyện Cố Mặc Ngôn chắc chắn được an toàn, không thể gặp sự cố gì.

Cửa thang máy vừa mở, Tô Thư Nghi lập tức thấy một bóng người lướt qua mình.

Cô nhìn lại, chỉ thấy thang máy trống rỗng và một cái túi xách nữ rơi trên mặt sàn, đâu còn hình bóng của Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển.

“Mau liên hệ bệnh viện cho xe cứu thương đến đây!” Nghe thấy giọng Cố Mặc Ngôn vang lên phía sau, Tô Thư Nghỉ quay đầu nhìn, chỉ thấy bóng lưng Cố Mặc Ngôn đang bế Trình Thu Uyển đã ngất xỉu đi nhanh về phía ngã rẽ.

Nhìn thấy Cố Mặc Ngôn ôm Trình Thu Uyển rời đi, thậm chí lúc ra khỏi thang máy anh còn không thèm liếc nhìn cô cái nào.

Trong lòng Tô Thư Nghi cảm thấy khó chịu như có một chai ngũ vị hương vừa đổ vậy.

Nhưng cô thấy Trình Thu Uyển đã ngất xỉu, nghĩ lại hẳn là tình huống rất khẩn cấp nên Cố Mặc Ngôn muốn lo cho Trình Thu Uyển trước cũng là điều đương nhiên thôi.

Cho dù người này không phải là Trình Thu Uyển thì tin chắc rằng Cố Mặc Ngôn cũng sẽ làm vậy. Nghĩ như thế, Tô Thư Nghi mới cảm thấy lòng mình thoải mái hơn một chút. Cô vội vàng chạy theo muốn đuổi kịp Cố Mặc Ngôn.

Nhưng vừa mới đuổi xuống dưới tầng, Tô Thư Nghi đã thấy Cố Mặc Ngôn rời đi cùng xe cứu thương rồi. Đang lúc Tô Thư Nghi chưa biết phải đến bệnh viện bằng cách nào thì trùng hợp gặp được Dương Tùng Đức lái xe từ trong bãi đỗ xe ra.

“Dương Tùng Đức!” Tô Thư Nghi vừa chạy về phía Dương Tùng Đức vừa gọi tên anh ta.

Nghe thấy tiếng của Tô Thư Nghi, Dương Tùng Đức vội vàng quay đầu xe, dừng lại bên người cô, rồi ló ra hỏi: “Cô chủ, sao vậy SH “Anh có biết Cố Mặc Ngôn và Trình Thu Uyển tới bệnh viện nào không? Anh có thể chở tôi qua đó được không?” Tô Thư Nghi sốt ruột hỏi.

“Đúng lúc bây giờ tôi phải chạy tới đó. Cô chủ mau lên xe đi.” Chờ Tô Thư Nghi lên xe xong, Dương Tùng Đức bèn phóng như bay tới bệnh viện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.