Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 568



CHƯƠNG 568

Một lúc lâu, bữa cơm được nấu xong xuôi.

Ba người ngồi vào bàn ăn, Tô Ninh Kiều nói hai người bắt đầu dùng bữa.

“Thu Uyển, cháu thử món sườn xào chua ngọt này đi, dì nhớ khi còn nhỏ cháu thích món này nhất.” Tô Ninh Kiều gắp một miếng sườn xào chua ngọt vào bát Trình Thu Uyển.

“Dạ, cảm ơn dì.” Trình Thu Uyển nếm thử một miếng: ‘Dì ơi, món này ngon quá, mùi vị giống hệt ngày cháu còn bé từng ăn.”

“Vậy sao?” Tô Ninh Kiều nghe xong càng hào hứng: “Đây, cháu thử cả món này nữa.

Nhìn mẹ không ngừng gắp thức ăn cho Trình Thu Uyển nhưng lại bỏ quên cô, Tô Thư Nghi cảm giác nước mắt mới bị dồn nén trong lòng bắt đầu ùa ra.

Người ngoài thì chẳng nói làm gì, chẳng lẽ ngay cả mẹ của cô, người gần gũi nhất trên đời cũng yêu quý Trình Thu Uyển hơn cô sao?

Tô Thư Nghi cúi đầu bới cơm, cô cố gắng kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống.

Tuy nhiên hai người còn lại ở bàn ăn vẫn cười nói như thường, căn bản chẳng ai phát hiện sự khác thường của Tô Thư Nghi.

Cuối cùng cũng ăn xong một bữa, nhân lúc Tô Ninh Kiều thu dọn bát đũa, Tô Thư Nghi không chịu nổi cảnh bà và Trình Thu Uyển cười đùa nên cô nói với Tô Ninh Kiều rằng mình có việc cần giải quyết nên phải về trước.

“Vừa hay tôi cũng có việc phải làm, tiện đường đi cùng Thư Nghi một đoạn.” Nghe Tô Thư Nghi nói mình phải đi, Trình Thu Uyển nói.

“Cháu cũng về à.” Tô Ninh Kiều hơi nuối tiếc: “Sau này có thời gian cháu phải đến thăm dì nhé.”

“Dĩ nhiên rồi, về sau cháu sẽ thường xuyên đến ăn chùa nhà dì.”Trình Thu Uyển tươi cười ôm lấy Tô Ninh Kiều.

“Được vậy dì càng mừng.” Tô Ninh Kiều nghe Trình Thu Uyển nói thì bật cười: “Thôi được rồi, hai đứa có việc thì cứ đi đi, dì không giữ hai đứa ở lại nữa.”

“Vâng, mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe, bọn con đi đây.’ Tuy cảm thấy hơi khó chịu khi chào tạm biệt Tô Ninh Kiều nhưng Tô Thư Nghi vấn xuống lầu với Trình Thu Uyển.

“Thư Nghỉ, cô muốn đi đâu, tôi đưa cô đi.”

Sau khi xuống lầu, Trình Thu Uyển hỏi Tô Thư Nghi.

“Không cần.” Tô Thư Nghi không muốn tiếp tục ở cạnh Trình Thu Uyển nên cô từ chối: “Tôi tự đón xe về được.”

“Con gái một thân một mình gọi xe không an toàn, để tôi đưa cô đi.” Dứt lời, Trình Thu Uyển kéo Tô Thư Nghi về hướng xe ô tô của mình.

Nếu còn từ chối nữa thì trông như cô có vẻ hơi ra vẻ, Tô Thư Nghỉ đành phải lên xe Trình Thu Uyển.

“Dạo này cô khỏe không?” Tô Thư Nghi nhớ Trình Thu Uyển mới xuất viện nên cô hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô ta.

“Không sao, bệnh cũ cả thôi.” Trình Thu Uyển không để tâm đáp: “Thư Nghi, cô không để bụng chứ?”

“Để bụng việc gì?” Tô Thư Nghi hơi không hiểu câu hỏi Trình Thu Uyển đột nhiên đặt ra.

Trình Thu Uyển liếc Tô Thư Nghi rồi nói: “Việc Cố Mặc Ngôn bế tôi đến bệnh viện.”

Bồng nhiên Tô Thư Nghi không biết phải trả lời thế nào, cô có thể nói là có để ý được à?

“Cô ngất xỉu, Cố Mặc Ngôn bế cô vào bệnh viện là chuyện thường tình.”

“Ồ, cô nghĩ được như vậy là tốt nhất.” Trình Thu Uyển cười nói: ‘Dù sao Cố Mặc Ngôn cũng là chồng cô, nếu cô hiểu nhầm tôi và anh ấy thì không hay.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.