Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 570



CHƯƠNG 570

“Ý ông là Trình Thu Uyển đang nói dối?”

Nghe xong, Tô Thư Nghi cảm thấy sửng sốt xen lân khó hiểu: “Sao cô ta phải nói dối?”

“Ông không rõ, hiện tại chưa điều tra ra chân tướng năm đó, chỉ có chút manh mối linh tinh.” Ông cụ Cố cũng không hiểu nổi: “Không sao, Thư Nghi, ông vân luôn không thích Trình Thu Uyển, từ lúc cô ta còn bé ông đã cảm thấy con bé này cực kỳ mưu mô. Về sau nếu có lúc va chạm với cô ta thì cháu nên cẩn thận.”

“Vâng, cháu hiểu rồi ạ.” Tô Thư Nghi nghiêm túc đáp.

Ăn cơm với ông cụ Cố xong, trên đường về nhà, Tô Thư Nghi càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quặc. Dựa vào lời ông cụ Cố nói, chắc chăn Trình Thu Uyển đã nói dối, những lời giãi bày của cô ta ở nhà họ Trình vốn dĩ đã có trăm ngàn lỗ hổng.

Vậy tại sao Trình Thu Uyển phải nói dối?

Nếu không được người lao công kia cứu thì cô ta trốn khỏi hiện trường vụ hỏa hoạn băng cách nào?

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác lấp đầy tâm trí Tô Thư Nghi, cô thật sự không nghĩ ra bèn gọi điện cho Trình Thu Uyển, hẹn cô †a gặp mặt để hỏi rõ mấy vấn đề này.

Nghe Tô Thư Nghi muốn hẹn gặp mình, Trình Thu Uyển không chút nghĩ ngợi đã đồng ý.

“Chúng ta gặp nhau ở quán cà phê lần trước ghé qua khi dạo phố.” Xác định chỗ hẹn với Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghỉ cúp máy, ôm một bụng nghi vấn đến.

Lúc cô tới nơi, Trình Thu Uyển vẫn chưa đến. Tô Thư Nghỉ gọi một cốc cà phê rồi thong thả uống, vừa uống vừa sắp xếp lại dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Nếu cô hỏi thẳng thì Trình Thu Uyển có thể nói dối, hoặc không trả lời. Làm cách nào mới chứng minh được Trình Thu Uyển nói dối và hỏi được chân tướng vụ hỏa hoạn năm đó?

Ngay khi Tô Thư Nghi đang chìm trong dòng suy nghĩ thì xung quanh cô bỗng nhiên ồn ào hẳn.

Cô ngẩng đầu nhìn bốn phía, phát hiện mọi người chú ý về một hướng và xì xào bàn tán, đôi mắt họ lộ ra sự kinh ngạc.

Nương theo tâm mắt mọi người, Tô Thư Nghỉ nhìn thấy Trình Thu Uyển đang đi tới.

Trình Thu Uyển mặt một chiếc áo sơ mi lụa xanh nhạt, phối với chân váy chữ A đen dài đến đầu gối và một đôi giày cao gót trắng tỉnh, Thanh nhã, trong sáng, trang trọng, ba từ ngữ hoàn toàn khác biệt xen lẫn với nhau cùng trên người cô ta tạo cho người xem cảm giác mãn nhãn không nói thành lời.

Lúc này đây Tô Thư Nghi đâu rảnh để thưởng thức sắc đẹp của Trình Thu Uyển, trong lòng cô chỉ có suy nghĩ vì sao Trình Thu Uyển phải nói dối? Ông cụ Cố chắc chăn không lừa cô cho nên Trình Thu Uyển đã lừa dối bọn họ. Năm đó đã xảy ra chuyện gì?

“Thư Nghỉ, sao bỗng nhiên hẹn tôi uống cà phê thế?” Dưới ánh mắt mê đắm của đàn ông và ghen ty của phụ nữ, Trình Thu Uyển đến trước mặt Tô Thư Nghỉ và ngồi xuống.

“Không có việc gì gấp, chỉ là tôi đang rảnh rỗi, muốn đến quán cà phê ngồi một lúc nhưng không tìm được ai ngồi cùng nên gọi cho cô.” Tô Thư Nghi chọn bừa một lý do: ‘Không làm phiền cô chứ?”

“Không đâu, đúng lúc tôi có thời gian rồi.”

Trình Thu Uyển cười đáp lời, sau đó gọi nhân viên phục vụ một ly capuchino.

“Thu Uyển, cô còn nhớ người lao công năm đó cứu cô trông thế nào không?” Tô Thư Nghỉ ra vẻ lơ đãng hỏi Trình Thu Uyển.

Thấy Tô Thư Nghỉ hỏi về chuyện năm đó, Trình Thu Uyển sinh lòng cảnh giác: “Sao đột nhiên cô lại hỏi vấn đề này?”

“À thì, lần trước anh cô nói chuyện này với tôi, anh ta nói muốn cảm ơn người năm đó đã cứu cô nhưng tìm mãi mà không được.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.