Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 571



CHƯƠNG 571

Tô Thư Nghi đã nghĩ ra một lý do tương đối thuyết phục.

“Tôi làm việc ở tòa soạn, anh ta có ý nhờ tôi tìm. Nhưng không có thông tin gì về người đó, tôi không biết nên tìm từ đâu, cho nên hẹn cô ra đây để hỏi thăm về diện mạo của người đó. Từ đó tôi mới có mục tiêu để tìm kiếm.”

“Vậy sao?” Trình Thu Uyển trầm ngâm: “Sao tôi lại không nghe anh trai nhắc tới chuyện này nhỉ?”

“Có thể là do anh ấy vẫn chưa kịp nói với cô đấy.’ Tô Thư Nghỉ bịa ra một câu, sau đó nói tiếp: “Trước tiên cô miêu tả cho tôi một chút về diện mạo của người lao công kia, hoặc là bản thân người đó có đặc điểm gì. Tôi sẽ đi nói với tổng biên tập thử, xem có thể đăng thông báo tìm người trên tạp chí hay không, nói không chừng thật sự có thể tìm ra đấy.”

Sau khi Tô Thư Nghỉ nói xong thì nhìn chăm chằm vào Trình Thu Uyển, không bỏ qua bất kỳ sự thay đổi biểu cảm nào trên khuôn mặt cô ta. Nếu như Trình Thu Uyển không nói dối thì nhất định cô ta sẽ nhớ rõ người lao công kia.

Dù sao nếu như dựa theo những lời cô ta nói, trước đó cô ta bị mất trí nhớ, vậy thì cô †a chắc chắn sẽ có ấn tượng rất sâu sắc đối với người đầu tiên mình nhìn thấy sau khi tỉnh dậy, huống chỉ người đó còn là ân nhân cứu mạng của mình.

“Tôi cũng không biết nữa,’ Ánh mắt Trình Thu Uyển khẽ lập lòe, giọng nói cũng có hơi hoảng loạn: “Lúc đó khi tôi tỉnh lại thì người kia đã đi mất rồi, là y tá nói với tôi, có một người lao công đưa tôi vào bệnh viện.”

“Nhưng lúc trước khi cô ở nhà họ Trình, không phải cô đã nói là nhìn thấy người lao công kia khi tỉnh lại sao? Bây giờ sao lại nói rằng không nhìn thấy?” Phát hiện lỗ hổng trong lời nói của Trình Thu Uyển, Tô Thư Nghi lập tức đặt ra nghỉ vấn.

“Thật sao? Tôi có nói à?” Vẻ mặt của Trình Thu Uyển bắt đầu trở nên khẩn trương: “Nhất định là do cô nghe lầm rồi, lúc trước chắc chắn tôi không hề nói đã nhìn thấy người lao công kia.”

“Vậy sao cô lại biết những chuyện như anh †a cởi trói cho cô và Cố Mặc Ngôn, trước đó còn kéo cô ra ngoài, cuối cùng bởi vì lửa quá lớn nên không thể cứu Cố Mặc Ngôn được, chẳng lẽ không phải do người lao công kia nói cho cô biết sao?” Tô Thư Nghỉ gần như đã chắc chắn rằng, lời giải thích trước đó của Trình Thư Uyển là dối trá.

“Tôi… lúc trước tôi…’ Trình Thư Uyển bị hỏi đến mức á khẩu không trả lời được, ấp úng nói không thành câu. Cuối cùng, vẻ mặt của Trình Thu Uyển lạnh đi: “Tô Thư Nghị, rốt cuộc cô muốn nói cái gì?”

“Trình Thư Uyển, rõ ràng là cô đang nói dối.” Tô Thư Nghỉ cao giọng kết luận: ‘Năm đó hoàn toàn không phải do người lao công kia cứu cô ra. Bây giờ cô phải nói rõ ràng cho tôi, rốt cuộc chuyện năm đó là như thế nào? Rốt cuộc cô chạy ra ngoài bằng cách nào!”

“Đúng vậy, tôi thật sự đã nói dối đấy.” Nếu như Tô Thư Nghi đã phát hiện, Trình Thư Uyển cũng lười phải tiếp tục giả bộ, trực tiếp thừa nhận: “Trước kia là tự tôi rời đi.”

Tuy cũng đã suy đoán được từ trước, nhưng khi nghe thấy Trình Thu Uyển tự mình thừa nhận, Tô Thư Nghi vẫn có hơi khó tin: “Nếu như trước kia cô đã tỉnh rồi, vì sao lại không gọi Cố Mặc Ngôn tỉnh dậy mà một mình rời đi chứ! Cô muốn nhìn thấy anh ấy bị thiêu sống ngay trong hỏa hoạn sao?”

“Tôi không cần phải giải thích với cô về chuyện này.’ Nhìn mọi người xung quanh đều bị giọng nói dần cao lên của Tô Thư Nghỉ hấp nhẫn nhìn sang, Trình Thu Uyển đứng lên, cầm lấy túi xách của mình định rời đi.

“Đứng lại!” Tô Thư Nghi bắt lấy Trình Thu Uyển: “Cô không được đi! Cô phải nói rõ ràng chuyện năm đó rốt cuộc là như thế  nào.

Trình Thu Uyển dùng sức ném Tô Thư Nghỉ ra, vẻ mặt không chút kiên nhãn nói: “Cô có thấy phiền không đấy, cứ dây dưa mãi thôi, chuyện năm đó có liên quan gì tới cô chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.