Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 575



CHƯƠNG 575

Cô cho rằng Cố Mặc Ngôn luôn tin tưởng mình, thế nên ban nãy khi vừa thấy anh liền không chút nghĩ ngợi nói hết mọi chuyện mà ông đã nói với mình cho anh.

Về việc Cố Mặc Ngôn không tin Trình Thu Uyển tự mình rời khỏi đám cháy, Tô Thư Nghỉ cảm thấy nếu về tình thì vẫn có thể tha thứ. Dù sao trước đó khi nghe Trình Thu Uyển chính miệng thừa nhận, cô cũng không tin được, chuyện này thật sự khiến người ta có hơi khó tin.

Nhưng Tô Thư Nghỉ cũng không nghĩ tới, thế mà Cố Mặc Ngôn lại tin những lời trên mạng, cho rằng cô cố ý làm hại Trình Thu Uyển bị thương. Tô Thu Nghỉ cô trong lòng Cố Mặc Ngôn chính là một người phụ nữ lòng dạ rắn rết như thế sao? Bởi vì ghen ghét vẻ ngoài của người khác mà cố ý cắt mặt người đó?

“Anh cũng tin lời những người kia nói, cho răng em cố ý đả thương Trình Thu Uyển sao?” Hai mắt Tô Thư Nghi bắt đầu ửng đỏ.

Cố Mặc Ngôn im lặng không nói tiếng nào, nhưng Tô Thư Nghỉ cũng hiểu được, lúc này anh im lặng biểu thị cho thái độ của anh: Cố Mặc Ngôn không tin cô!

Tô Thư Nghi không muốn giải thích gì thêm, cô tự giêu cười một tiếng, trực tiếp xoay người rời đi.

Trong khoảnh khắc cô xoay người, nước mắt cuối cùng cũng không thể khống chế được mà rơi xuống. Tô Thư Nghỉ chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng tủi thân và tức giận.

Nói cho cùng thì vụ án bắt cóc mười năm trước có liên quan gì tới mình đâu chứ?

Còn không phải vì Cố Mặc Ngôn nên cô mới lôi kéo Trình Thu Uyển không tha để hỏi ư? Kết quả thì sao? Người khác thì không sao, cuối cùng ngay cả Cố Mặc Ngôn cũng không chịu tin tưởng mình. Tô Thư Nghi đột nhiên cảm thấy mọi chuyện mình làm thật là vô nghĩa.

Nhìn thấy Tô Thư Nghỉ định rời đi, Cố Mặc Ngôn giữ cô lại. Chờ khi Tô Thư Nghỉ quay người lại, Cố Mặc Ngôn mới phát hiện cô mặt cô ướt đầm nước mắt.

Nhìn đôi mắt Tô Thư Nghi đỏ bừng nhưng vân cố chấp quay đi không nhìn mình, Cố Mặc Ngôn cảm thấy nhói đau trong lòng.

“Thư Nghi, anh không nói là em cố ý hại Trình Thu Uyển bị thương, anh chỉ cảm thấy gần đây em rất kỳ lạ, là bởi vì Trình Thu Uyển sao?” Cố Mặc Ngôn dịu dàng nói: “Anh và Trình Thu Uyển thật sự không có gì cả, em đừng vì quá để ý cô ấy mà thay đổi đến mức không còn giống em nữa.”

“Không giống em nữa?” Tô Thư Nghỉ ném Cố Mặc Ngôn ra, quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt Cố Mặc Ngôn, giêu cợt nói: “Vậy bây giờ em trong lòng anh là như thế nào?

Ác độc, hay là một con vợ hay đố ky?”

“Thư Nghỉ!” Cố Mặc Ngôn một lần nữa tiến lên bắt lấy Tô Thư Nghị, giọng nói cũng ẩn chứa sự tức giận: “Em cứ một hai phải cãi nhau với anh như vậy sao? Em rõ ràng biết anh không có ý này, em đừng gây rối vô cớ có được không hả?”

“Em gây rối vô cớ?” Nghe thấy Cố Mặc Ngôn nói, Tô Thư Nghi chỉ cảm thấy bản thân mình cười không được mà khóc cũng không xong, Cố Mặc Ngôn đã nhận định đều là lỗi của cô rồi phải không?

“Đủ rồi, em không muốn nói chuyện với anh nữa.” Tô Thư Nghỉ cố gắng để bản thân ổn định lại, cô tránh khỏi sự kiềm chế của Cố Mặc Ngôn, xoay người đi ra ngoài bệnh viện: “Em muốn bản thân mình yên tĩnh một chút.”

Nhìn bóng dáng Tô Thư Nghi rời đi, Cố Mặc Ngôn cũng không tiến lên đuổi theo.

Lúc này anh biết nếu mình đuổi theo, cũng chỉ khiến mối quan hệ của bọn họ càng thêm căng thẳng, anh thật sự không muốn cùng Tô Thư Nghi cãi nhau.

Vừa đi ra khỏi bệnh viện, Tô Thư Nghi liền nhìn thấy bóng dáng Tô Ninh Kiều đang vô cùng lo lăng đi vào bệnh viện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.