Ông Xã Bạc Tỷ Là Chủ Nợ

Chương 596



CHƯƠNG 596

Cố Mặc Ngôn nhìn thấy điện thoại bị cúp, cảm thấy giọng nói của Tô Thư Nghi ở đầu dây bên kia rất kỳ quái, cô không có chuyện gì giấu anh chứ?

“Cố Mặc Ngôn.” Giọng Trình Thu Uyển ở bên cạnh cắt đứt mạch suy nghĩ của anh: “Lát nữa em ngồi xe của anh cùng đi đến tiệc mừng được chứ, hôm nay em không lái xe đến đây,”

Vì loạt trang sức thiết kế lần này đã rất nổi tiếng ngay khi mới ra mắt, hơn nữa buổi họp báo này cũng diễn ra khá thành công nên tập đoàn Ngôn Diệu đã đặc biệt tổ chức tiệc ăn mừng cho đội ngũ thiết kế tại một khách sạn năm sao.

Nhưng Cố Mặc Ngôn không có ý định tham dự bữa tiệc ăn mừng sau đó: ‘Anh phải trở về công ty có một số việc cần xử lý, hơn nữa anh cũng sợ mình đi thì mọi người sẽ không buông xõa hết mình được, em ngồi xe của bọn họ đến đó đi.”

“Vậy được rồi.” Trình Thu Uyển nghe thấy Cố Mặc Ngôn không đi nên có chút thất vọng, nhưng cô ta cũng không muốn Cố Mặc Ngôn cảm thấy mình không hiểu chuyện: “Vậy anh đi đường cẩn thận nhé.”

“Ừ”” Đáp lại lời của Trình Thu Uyển, Cố Mặc Ngôn chào những người khác và lái xe trở lại công ty.

“Tổng giám đốc Cố, anh Cố Gia Huy đang đợi anh trong phòng làm việc ạ.” Khi anh vừa đến văn phòng, thư ký ở cửa đã đứng dậy và báo cáo với anh.

“Hiểu rồi.” Trong lòng Cố Mặc Ngôn có phần khó hiểu, anh không biết vì sao Cố Gia Huy lại đến tìm anh, anh biết từ trước đến nay, người cháu trai này không thích anh cho lắm.

Cố Gia Huy đang ngồi trên ghế sofa trong văn phòng của Cố Mặc Ngôn đợi anh quay lại, hôm nay anh ta đến gặp Cố Mặc Ngôn vì muốn bàn chuyện của Tô Thư Nghi với anh.

Sau khi đoạn video Tô Thư Nghi và Trình Thu Uyển trong quán cà phê bị tung lên mạng, Cố Mặc Ngôn đã chọn tin tưởng Trình Thu Uyển. Khi đó, anh ta cảm thấy có lẽ trong lòng Cố Mặc Ngôn vẫn còn thích Trình Thu Uyển, dù sao trước đây Cố Mặc Ngôn đã từng thích cô ta như thế.

Giờ thấy Tô Thư Nghỉ xảy ra chuyện lớn như vậy mà Cố Mặc Ngôn lại không đi cùng cô, Cố Gia Huy càng tin vào phán đoán của mình hơn. Vì trong lòng Cố Mặc Ngôn vẫn còn người khác, vậy thì anh không nên chiếm giữ Tô Thư Nghi nữa.

Cố Mặc Ngôn vừa vào cửa đã nhìn thấy Cố Gia Huy đang trầm ngâm, vẻ mặt rất nghiêm túc. Cố Mặc Ngôn không thèm để ý đến anh ta mà cởi áo khoác treo lên mắc áo bên cạnh, sau đó ngồi xuống trước bàn hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Nếu chú đã không yêu Tô Thư Nghi thì hãy để cô ấy đi đi.” Cố Gia Huy ngẩng đầu lên và nói thẳng với Cố Mặc Ngôn.

Cố Mặc Ngôn hơi nheo mát lại, ánh mắt nguy hiểm nhìn Gố Gia Huy, giọng nói lạnh lùng: “Cậu nói cái gì!?”

Cố Gia Huy không mảy may sợ hãi khi đối diện với ánh mắt của Cố Mặc Ngôn: “Bây giờ cô ấy đang ở trong bệnh viện mà chú vấn bình thản ngồi ở đây, như vậy còn chưa đủ để giải thích vấn đề sao? Cố Mặc Ngôn, nếu như chú…”

“Tại sao cô ấy lại ở trong bệnh viện?” Nghe thấy Tô Thư Nghi đang ở trong bệnh viện, Cố Mặc Ngôn sốt vó hỏi cắt ngang lời của Cố Gia Huy.

“Chú không biết sao?” Nghe Cố Mặc Ngôn hỏi, Cố Gia Huy cũng thoáng sững sờ: “Lúc ở bệnh viện cháu thấy Thư Nghi đã gọi điện thoại cho chú rất nhiều cuộc, chẳng lẽ hôm nay cô ấy không nói cho chú biết đã xảy ra chuyện gì sao?” Cố Gia Huy không chắc là Cố Mặc Ngôn thực sự không biết hay anh chỉ đang giả vờ hồ đồ.

Quả nhiên là thế, Cố Mặc Ngôn thầm nghĩ, vừa rồi anh còn cảm thấy sao giọng Tô Thư Nghi nói chuyện điện thoại có hơi kỳ lạ, thì ra là cô thật sự có chuyện không nói cho anh biết.

“Rốt cuộc hôm nay xảy ra chuyện gì?’ Cố Mặc Ngôn nhìn chằm chằm vào Cố Gia Huy, hỏi anh ta bằng giọng nghiêm nghị.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.